Bốn năm sau
Tập đoàn Hàn thị, trên tầng cao nhất chỉ có một căn phòng làm việc duy nhất của vị chủ tịch quyền cao chức trọng Hàn Thần Hạo.
Bên trong Hàn Thần Hạo đang làm việc thì trợ lý cấp cao của hắn đi vào cúi đầu chào một cái rồi anh ta lên tiếng:
"Ông chủ... cô chủ Nhược Uyển vừa mới gọi đến nói cô ấy sẽ không trở về đây nữa."
Hàn Thần Hạo đang chăm chú làm việc nghe trợ lý Tiêu nói vậy thì dừng tay lại rồi ngước mặt lên nhìn anh ta mà lạnh giọng hỏi:
"Nói cho tôi biết nguyên nhân con bé không trở về nữa!"
Nghe hắn hỏi vậy thì trợ lý Tiêu thầm thở dài một cái mà nói:
"Cô chủ nói mình đã kết hôn rồi thưa opng chủ."
Khi nghe Tiêu Sái xong thì tay cầm viết của Hàn Thần Hạo nắm chặt lại sau đó thì nhìn trợ lý Tiêu mà nói:
"Nhược Uyển đã kết hôn khi nào?"
Tiêu Sái cảm nhận được khí lạnh đang lan tỏa từ người hắn ra thì ớn lạnh một cái mà trả lời:
"Cái này thì tôi cũng không rõ lắm thưa ông chủ."
Nghe thấy câu trả lời không như mong đợi của mình thì hắn lạnh giọng lên mà nói:
"Chuẩn bị máy bay tối muốn đến Đức."
"Vâng thưa ông chủ..."
Nói xong thì trợ lý Tiêu liền rời khỏi phòng làm việc của hắn, sau khi đóng cửa lại thì anh ta đưa tay lên vuốt nhẹ trán của mình một cái mà thầm nói:
"Haizzz... không biết lại phải xảy ra chuyện gì nữa đây... cô chủ bảo trọng."
Còn hắn thì tâm trạng càng lúc càng xấu đi, hắn đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại lên bấm gọi cho Dương Nhược Uyển một cuộc rồi lại hai cuộc chẳng thấy ai bắt máy, lúc này hắn gọi thêm cuộc thứ ba thì một giọng nam nhân vang lên:
"Xin chào..."
Hắn nghe thấy giọng nam thì bản thân càng tức giận hơn liền lên tiếng nhưng thật không ngờ thì đầu dây bên kia lại cúp máy.
Giận càng thêm giận hắn đưa tay bẻ gãy cây viết đang cầm rồi gắt gỏng mà nói:
"Chết tiệc thật."
Tại Beclin ( nước Đức)
Dương Nhược Uyển bây giờ đã là một cô gái 22 tuổi vô cùng xinh đẹp và dịu dàng, ôn nhu, bốn năm qua bản thân Dươnh Nhược Uyển đã từ bỏ tất cả nhất là về tình cảm yêu đương của bản thân với người ba nuôi Hàn Thần Hạo của mình rồi.
Cô mới ra trường từ tháng trước và hiện giờ đang là phó giám đốc của tập đoàn lớn tại thủ đô Beclin, với một người vừa giỏi và thông minh như Dương Nhược Uyển cô thì cái chức vị phó tổng này nắm trong tay rất dễ dàng.
Tập đoàn ES là một trong những tập đoàn có tầm ảnh hưởng rất lớn tại thủ đô này và người đứng đầu nó chính là một người Trung Quốc và người này cũng giống với Hàn Thần Hạo quản lý một tập đoàn lớn tiếng tăm vang xa nhưng ít có ai biết về người đàn ông này.
Tại thành phố Bắc Kinh
Hắn cùng với trợ lý Tiêu hai người lên máy bay tư nhân đến Đức trong khoảng thời gian hắn ngồi trên máy bay thì lại nhớ đến câu nói của cô từ bốn năm trước thì lại càng thấy khó chịu hơn nhưng rồi hắn lại nhớ đến câu hứa với Hàn An Khải thì cảm thấy khó xử hơn nữa rồi hắn lại gạt lời nói của cô qua một bên.
Khuya muộn tại Đức hắn và trợ lý Tiêu thêm hai người khác đứng trước căn hộ của cô thì hắn ra hiệu cho trợ lý Tiêu mở cửa ra.
Đi vào trong thì hắn đưa mắt nhìn mọi thức xung quanh lên tiếng:
"Vào dọn đi..."
Ngay sau đó hai người đứng phía sau đi vào dọn đồ của Dương Nhược Uyển, hắn đi đến sofa ngồi xuống đó rồi nhìn thẳng ra cửa giống như đang đợi ai đó trở về.
Trong bốn năm qua từ lúc cô đi du học thì thời gian hắn nói chuyện với cô đã giảm đi rất nhiều, cũng như một năm nay hắn số lần hắn nói chuyện với cô chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng mỗi khi nói chuyện với cô thì chỉ khoảng 5 phút thì cả hai đều rơi vào im lặng và kết thúc cuộc gọi ấy trong sự khó nói.
Khoảng một tiếng sau, cô bước từ chiếc xe Audi A7 xuống, nhưng không chỉ một mình cô xuống xe mà còn thêm một nam nhân thân tây trang đen đi đến đứng trước mặt cô đưa tay chạm vào khuôn mặt cô mà nói:
"Ngủ ngoan sáng mai anh đưa em đi chơi."
Cô nghe người đàn ông đó nói thế thì mỉm cười gật đầu mà nói:
"Em biết rồi... Tuấn Triệt ngủ ngoan."
Xong cô quay người đi vào trong thang máy, đứng một mình trong tháng máy thì cô cảm thấy bản thân lo sợ và hồi hộp, cảm nhận được bản thân mình khác thường cô liền nhíu mày một cái rồi thở dài.
Cô đi đến chỗ căn hộ của mình đưa tay bấm mật khẩu, bước vào trong nhà thì bản thân cô giật mình một cái khi nhìn thấy Hàn Thần Hạo đang ngồi nhìn mình.
Khi hắn thấy cô thì hắn liền lên tiếng:
"Sau lại đến đó... thấy ta con ngạc nhiên lắm sao?"
Cô nghe hắn hỏi vậy thì mím môi lại mà nhìn hắn hỏi:
"Sau người lại ở đây?"
Nghe cô hỏi thế thì hắn đứng dậy đi đến trước mặt cô đưa tay lên chạm lêи đỉиɦ đầu cô mà trả lời:
"Ta đến đây đưa con trở về."
Cô tránh né cái chạm đó của hắn rồi nói:
"Con không về... công việc con ở đây cũng đã ổn định, cuộc sống con cũng rất tốt nên con sẽ không trở về."