Đóa Kim Cương Trên Bầu Trời Valencia

Chương 19: Khu ăn chơi của dân mafia [2]

“Có chuyện gì vậy?” - Lâm Khả Nguyệt ngó đầu thử ra ngoài quan sát.

“Chỉ là có con mèo vừa phóng ra thôi. Hai cô không sao chứ?” - Âu Thiếu Thượng liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu trên xe quan sát hai người phụ nữ ngồi ở phía sau có bị thương không.

Lâm Khả Nguyệt sực nhớ ra Bạch Khả Châu, cô ấy quay sang quan tâm hỏi han tới tấp: “Mày có bị gì không? Cổ chân vẫn ổn chứ?”

“Không sao, tao không có bị gì hết mày yên tâm đi.” - Cô vỗ vỗ lên tai Khả Nguyệt tỏ ý muốn cô ấy yên tâm, bản thân cô vẫn ổn.

“Chạy xe cho cẩn thận một chút đi.” - Khả Nguyệt cố tình nói lớn cho hắn nghe, ngồi xích lại gần cô hơn phòng ngừa lỡ chuyện như lúc nãy lại xảy ra có thể dễ dàng đỡ được cho cô.

Xe lăn bánh vào sâu hẳn trong toà lâu đài. Lúc họ xuống xe thì bất thình lình có bảo vệ xuất hiện, tên đó mặt mũi toàn là vết xẹo đứng nghiêm, cúi đầu chào rồi lái xe của Âu Thiếu Thượng tới bãi đỗ xe, mặc cho trước đó chẳng có một cái bóng người nào lảng vảng.

Cánh cửa sắt màu đen như được thiệt lập từ trước tự động mở cửa nghênh đón họ. Cả ba chính thức bước chân vào nơi âm u, đầy thần bí, nơi tụ tập bí mật của những ông trùm mafia khét tiếng ở thành phố Casa Blanto. Vào thang máy, lên tới tầng bốn là một bầu không khí hoàn toàn khác xa so với lúc ban đầu tới đây.

Không có âm nhạc sôi động như ở quán rượu Jo, không có sự nhiệt huyết như đường đua Death. Tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ tỉnh lặng. Bước vào nơi có bầu không khí nặng nề ngay cả Lâm Khả Nguyệt còn phải bật chế độ cảnh giác cao độ trước đám người đang ngồi thưởng thức rượu.

Hàng chục gần hàng trăm cặp mắt nhìn chằm chằm vào cả ba từ khi họ đặt chân vào. Theo giác quan thứ sáu của hai người phụ nữ mách bảo cho biết rằng ở đây chỉ duy nhất một mình Âu Thiếu Thượng là vùng an toàn. Hai người kè kè đi sau lưng hắn cho tới khi đến một căn phòng khác.

“Chúng ta phải đi tới bao giờ?!” - Lâm Khả Nguyệt mất kiên nhẫn cất giọng thỏ thẻ hỏi hắn. Từ nãy đến giờ có rất nhiều người dòm ngó đến cơ thể của Bạch Khả Châu và cô ấy. Chịu đựng đến mức này là giới hạn của Lâm Khả Nguyệt lắm rồi, chỉ e nếu không mau thoát khỏi cái nơi chết tiệt này một chút nữa sẽ có biến cố mất.

“Im lặng và đi theo tôi. Nếu cô không muốn nằm gọn trong tay bọn chúng.”

Thanh âm trầm thấp của hắn vừa len lỏi vào tai đã làm cho toàn bộ da gà trên tay chân Khả Nguyệt nổi lên cục cục. Đi được một lúc thì họ rẻ sang trái, bầu không khí nặng nề kia đột ngột biến mất thay vào đó là bầu không khí thoải mái, thoang thoảng mùi lavender giúp thư giãn.

“Hai người ngồi ở đây đi. Tôi phải qua đây gặp một người, sẽ quay lại ngay.”

Âu Thiếu Thượng dẫn hai người ngồi vào quầy bar rồi trở ra chỗ ban đầu gặp ai đó. Bartender đưa menu nước cho hai cô lựa.

“Một ly rượu vang vàng.” - Khả Nguyệt không cần nhìn vào menu tự động kêu cho mình một ly rượu vang vàng hay uống mỗi khi vào quầy.

Bạch Khả Châu chầm chậm lấy ngón tay dò, nhìn tên từng loại rượu khác nhau có ghi rõ tên ở trên. Bartender rót cho Khả Nguyệt một ly rượu vang vàng, ngó sang vẫn thấy cô đang cặm cụi lựa đồ uống.

“Cô có cần tôi giới thiệu để dễ lựa chọn hơn không?” - Bartender thân thiện mở lời.

“À, trước giờ tôi không quen uống rượu nhờ anh làm cho tôi một ly nhẹ nhất cho người mới bắt đầu được không?”

Bartender không cần suy nghĩ liền biết ngay một loại rượu khá hợp với yêu cầu của cô.

“Đây là loại rượu vang trắng Estate, nồng độ của nó chỉ có 12% thôi rất hợp với những người mới lần đầu biết đến rượu vang như cô.” - Anh ta lịch thiệp vừa nói vừa cười, nhẹ nhàng đặt ly rượu vang trắng lên bàn, sau đó quay về công việc làm thêm loại rượu khác cho người mới đến.

“Khả Châu, mày ở đây chờ tao một tí, tao có việc phải giải quyết.” - Lâm Khả Nguyệt gấp gáp cầm lấy túi xách chạy tới một lối rẻ khác.

Bạch Khả Châu chỉ nghĩ cô ấy phải đi giải quyết nhu cầu cơ bản của con người nên cũng không mấy quan tâm lắm. Cầm lấy ly rượu, chuẩn bị uống thử một ngụm nhỏ vô tình cô bắt gặp hình bóng của Hàn Nhất Vĩ vừa xẹt qua. Vô thức đặt ly rượu lại vị trí cũ, cô vội vàng đi theo hướng vừa thấy anh.

“Alo. Con nghe.” - Hàn Nhất Vĩ đứng trong một góc vắng nói chuyện điện thoại.

Bạch Khả Châu đứng gần đó, âm thầm lắng tai nghe lấy cuộc nói chuyện điện thoại giữa hai cha con anh.

“Con đã đưa đầy đủ mười viên kim cương đỏ cho ông ta rồi. Không lâu nữa mong muốn của hai người sẽ thành sự thật thôi.”

Hàn Nhất Vĩ im lặng để cho cha anh nói hết rồi anh bật cười thành tiếng “Ông ta dám từ chối gia tộc chúng ta hay sao? Kim cương là thứ mà ông ta muốn có nhất chẳng có lý nào ông ta không bị chúng cám dỗ. Rồi con gái của ổng - tiểu thư Bạch Khả Châu cũng sẽ về tay con mà thôi.”

Bạch Khả Châu bịt chặt miệng, cô không thể tin được sự thật là cha cô vì ham muốn kim cương mà đành lòng gả cưới con gái mình cho kẻ khác. Thì ra đây là lý do cho việc cha cô luôn một mực muốn cô làm dâu nhà họ Hàn.

Tránh để bị lộ cô nhanh chóng trở về quầy bar, chắc lúc này Âu Thiếu Thượng và Lâm Khả Nguyệt đã giải quyết xong công việc riêng, đang ngồi ở quầy uống rượu.

“Hàng qua tay mày cũng đem tới cho tao xài là sao?”

“Đại ca, nhìn nó tươi như vậy với con mắt bình thường làm sao mà em biết nó là đứa đã qua tay rồi chứ.”

Vì chỉ cúi đầu đi cô chẳng may va trúng vào hai tên to con đang đi tới. Ngay lập tức Khả Châu cúi gập người, luôn miệng nói câu xin lỗi với hai gả.

“Ai đây? Người mới hả?” - Một tên tóc trắng quay qua hỏi tên tóc vàng.

“Em làm sao biết được, em cũng mới vừa gặp thôi.”

Gả tóc trắng chú ý dò xét khắp cơ thể Bạch Khả Châu, gả cười nham nhở, thích thú nói với tên bên cạnh “Cũng mềm lắm.”

Tên kế bên hiểu ý của hắn đành nhích vai trêu chọc, sau đó lớn giọng hỏi: “Lão đại, của cô là ai?”

Bị hỏi tới cô giật mình lấy một cái. Theo kinh nghiệm hay coi phim điện ảnh quốc tế từ “lão đại” mà tên đó hỏi tới là đang nói về một anh lớn có quyền lực trong giới xã hội đen. Nhưng mà cô làm gì quen biết ai làm xã hội đen cơ chứ.

“Âu...Âu Thiếu Thượng.” - Mặc dù không biết nhưng Bạch Khả Châu vẫn nói lên một cái tên cho bọn chúng.

“Đại ca, cô ta là người của Âu Thiếu Thượng.” - Tên vừa hỏi cô khi nghe cô nói xong thì có hơi dè dặt.

Cô lại ngây thơ nghĩ bọn chúng cũng biết tới Âu Thiếu Thượng mới bỏ phòng bị ngẩng đầu lên nói chuyện “Hai người biết anh ấy có phải không?”

Tên tóc trắng nhìn thấy dung nhan của Bạch Khả Châu liền điêu đứng. Đi chơi ngày hôm nay cô đã cố gắng chống cự lại Lâm Khả Nguyệt mặc một bộ váy bánh bèo, kín đáo không một chỗ hở. Nhưng đó lại là điểm thu hút gả tóc trắng.

“Mày thử nói tao nghe xem có nên đυ.ng tới người của hắn không?”

“Theo em biết hắn ta có rất nhiều người phụ nữ. Đυ.ng một người chắc cũng không sao đâu.”

Câu trả lời rất hợp ý của tên tóc trắng. Hắn nở một nụ cười quái đảng dành riêng cho cô, ý định đê tiện đã hiện lên hết trên gương mặt hắn. Bạch Khả Châu cảm thấy có nguy hiểm thụt lùi về sau, định bỏ chạy nhưng không kịp đã bị tên tóc trắng tóm được.