Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã

Chương 5: Khiếp sợ (2)

Cho dù là huấn luyện hay là vì bất kỳ lý do gì khác, thì chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là lấp đầy bụng.

Nhận thấy tình trạng của thân thể này có gì đó không ổn, Trịnh Diêu bèn giơ tay lên tự bắt mạch cho bản thân.

Tim đập quá nhanh, hoa mắt chóng mặt, thân thể mệt mỏi, mạch đập vội vã, có dấu hiệu bị trúng gió và sốc nhiệt.

Ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn bình thường.

Nếu là lúc trước, Trịnh Diêu không cần phải uống thuốc, chỉ dựa vào nội lực trong cơ thể là có thể bình phục một cách tự nhiên.

Nhưng bây giờ đừng nói là nội lực, ngay cả một chút khí cô cũng không thể vận chuyển được.

Chỉ có thể chậm rãi tĩnh dưỡng.

Trịnh Diêu đã từng tiếp xúc với biển rộng, cho nên đối với cảnh tượng trước mắt cũng không thấy bỡ ngỡ.

Nhìn thoáng qua cây dừa trên đỉnh đầu, Trịnh Diêu phỏng đoán rằng bây giờ hẳn là tháng 7, tháng 8. Nhưng lúc cô chết lại là vào tháng 12 lạnh lẽo nhất.

Trong lòng hơi hơi trầm xuống, nhưng cảm giác này đã bị Trịnh Diêu nhanh chóng gạt qua một bên.

Xung quanh có nhiều trái dừa như vậy, tạm thời không phải lo lắng về vấn đề nước uống. Dựa vào tình huống hiện tại của thân thể này, xuống nước chỉ càng khiến tình hình tệ hơn.

Dần dà, ánh mắt của cô dừng lại ở rừng cây phía sau bãi biển.

“Hít hà ——”

“Cô ta cứ như vậy mà vào rừng?”

“To gan thật. Tôi nghe nói tổ tiết mục không xử lý hết động vật trong rừng.”

Tổ tiết mục đang quan sát từ cách đó xa mấy chục mét hiển nhiên cũng chú ý đến chuyện này.

Đạo diễn không nhịn được mà nhíu mày: “Sao lại thế này? Không phải đã dặn cô ta là không được vào rừng hay sao?”

Hòn đảo này đương nhiên không phải đảo hoang, dù sao cũng là quay show thực tế, không ai muốn liên lụy đến mạng người.

Đây là một hòn đảo tư nhân, đạo diễn vất vả nhờ các mối quan hệ xung quanh mới mượn được. Sau khi mua, vị đại gia kia vẫn chưa đυ.ng tới hòn đảo này, ngay cả chủ nhân của hòn đảo cũng không biết tình hình trên đảo ra sao.

Vì đảm bảo an toàn, trước đó, tổ tiết mục đã giăng dây để giới hạn phạm vi.

Mà bây giờ, Trịnh Tú rõ ràng đã vượt rào.

Nhà sản xuất không nói lời nào.

Một chút đồ ăn cũng không chuẩn bị cho người ta, nếu người ta không tự đi tìm đồ ăn thì chẳng lẽ ngồi đây chờ chết đói à?

“Cố tình?” Đạo diễn chỉ có thể nghĩ ra lý do này, sau đó hơi bực bội mà chạm vào di động, trong lúc nhất thời do dự không biết có nên chuẩn bị thuyền cứu hộ hay không.

“… Thôi.” Cuối cùng, ông ta vẫn từ bỏ.

Chờ một chút vậy. Chờ thêm một, hai tiếng cũng không chết được.

Nhà sản xuất thấy vậy, ngoại trừ thở dài cũng không còn cách nào khác.

*

“Cũng không biết những người khác sao rồi.” Sau khi ăn uống no nê, Trình Tiêu, một trong sáu thành viên không nhịn được mà cảm thán một câu, lại âm thầm đắc ý trong lòng.

Cũng không có cách nào khác. Ai kêu cậu ta may mắn đến như vậy, trong số sáu người, cậu ta rút được lá thăm tốt nhất.

Một đống thức ăn đóng hộp, chỉ cần tiết kiệm một chút là đủ cho cậu ăn suốt nửa tháng.

Một đồng đội khác của Trình Tiêu là Hứa Vi nghe vậy, không nhịn được mà giật giật khóe miệng, cuối cùng cũng không nói gì. Dù sao cô cũng ké nhờ Trình Tiêu, không tiện nói gì.

“… Cậu tiết chế lại một chút.” Hứa Vi bất đắc dĩ mà nói.

Trình Tiêu khụ một tiếng, sau đó chậm rãi lấy di động ra.

Đúng vậy, di động. Trong số các trang bị của cậu ta còn có cả cục sạc bằng năng lượng mặt trời. Hơn nữa, hòn đảo chỗ cậu là hòn đảo gần đất liền nhất.

Chỉ cần tìm được góc chết của camera là có thể lén lên mạng.

Không khác gì đi nghỉ dưỡng.

Quả nhiên, bốn thành viên khác chỉ có thảm hơn chứ không có thảm nhất.

Vốn dĩ dáng vẻ nhàn nhã này của Trình Tiêu rất dễ khiến người ta mất thiện cảm, nhưng cũng không có cách nào, fans của cậu ta lại thích phong cách này.

Fans rất thích dáng vẻ kiêu ngạo đắc ý của cậu ta.

“Hả? Đây không phải là Trịnh Tú hay sao? Sao cô ấy lại vào rừng rồi?” Hứa Vi nhịn không được mà kề sát vào.

“Cô ấy còn chưa ăn cơm à?”

Dựa vào số trang bị ít ỏi mà tổ tiết mục cung cấp, có miếng ăn mới là chuyện lạ.

Bởi vì camera vây quanh bốn phía, cho nên Trình Tiêu chỉ nghĩ thầm trong lòng chứ không nói ra những lời này.

“Tôi cảm thấy dựa vào tình huống hiện tại của cô ấy, từ bỏ sớm chừng nào thì hay chừng đó.” Tuy rằng lời nói của Trình Tiêu không dễ nghe, nhưng cũng là sự thật.

Hứa Vi thở dài. Cô cũng biết lời nói của Trình Tiêu là sự thật, có lẽ là có người cố ý làm khó cô ấy.

Nhưng ở trong giới giải trí, không có ai muốn gặp chuyện phiền phức, cho nên có nhìn thấy cũng chỉ có thể giả vờ như không thấy.

“Khoan đã, cô ấy đang cầm gì trong tay vậy?” Trong lúc Hứa Vi đang suy nghĩ miên man, Trình Tiêu đã không nhịn được mà lên tiếng.

Trên màn hình, sau khi biến mất gần một tiếng, Trịnh Tú cuối cùng cũng quay trở lại.

Trong tay cô cầm một nhúm lông xù xù, nhìn kỹ thì thấy nhúm lông hình như còn đang động đậy.

“……… Con thỏ???!!!”

“Trời đất, sao cô ta làm được?” Bình luận trên livestream cũng sôi trào.

Nhưng cho dù bọn họ có tò mò đến phát điên thì chuyện này cũng không có đáp án.

Trịnh Diêu cũng có chút bất ngờ và vui sướиɠ.

Cô không ngờ rằng hòn đảo thoạt nhìn tầm thường này thế mà lại có nhiều đồ ăn dự trữ đến như vậy.

Vốn dĩ, Trịnh Diêu đã chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ bị đói, nào ngờ vừa vào rừng chưa được bao lâu, cô đã chú ý đến sự khác thường của bùn đất xung quanh.

Đó là dấu chân của một loại động vật nhỏ, hơn nữa còn có… một ít phân vẫn còn mới.

Thay đổi thân thể nên không quen tay, suýt chút nữa đã để nó chạy thoát.

Đầu tiên, Trịnh Diêu nhẹ nhàng vuốt ve chú thỏ xám bị thương trong tay, chờ con thỏ thả lỏng hơn, cô run run tay, nhanh nhẹn dứt khoát mà cắt cổ con thỏ.

Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ cát vàng.

“Hừ, phụ nữ quả nhiên mềm lòng… Á đù!” Cách màn hình, khán giả ai ai cũng kinh ngạc.

Sao cô ấy có thể vừa mỉm cười dịu dàng vừa gϊếŧ chết một sinh mạng được!?

Trình Tiêu và Hứa Vi ở cách vách cũng vô thức giơ tay sờ cổ.

Hai người họ ngay cả một con gà cũng không dám gϊếŧ, chính là loại… thanh niên vô dụng, nhìn thấy con cá cũng bó tay không biết phải làm sao.

Ừm, cảnh tượng vừa rồi có thể nói là vô cùng ấn tượng, để lại ấn tượng sâu sắc cho tất cả mọi người.

“… Đây thật sự là bánh bèo vô dụng mà chúng ta biết đến hay sao?”

“Bị đẩy vào đường cùng, nếu như không phản kháng thì cũng chỉ còn đường chết mà thôi.”