Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã

Chương 1_2: Xuyên không (2)

"Đạo, đạo diễn, chúng ta làm vậy liệu có xảy ra chuyện gì không?"

Người phụ trách kế hoạch vừa nhìn màn hình vừa hỏi, trong lòng có chút không nỡ. Dù sao thì đó cũng chỉ là một đứa trẻ trạc tuổi con gái mình. Kể cả tiếng tăm của cô gái đó trong giới giải trí không tốt lắm thì cũng không đến mức...

Đạo diễn nghe xong lại xua tay: "Có sao đâu? Chẳng phải chúng ta đã để lại điện thoại vệ tinh sao? Nếu cô ta không trụ nổi thì sẽ tự mình bấm gọi thôi, lúc đó chúng ta cho người đến đón cô ta là xong chứ gì?"

Thiếu gia nhà họ Trịnh muốn hiệu quả như thế này, ekip chương trình bọn họ đã nhận tiền của thiếu gia nhà họ Trịnh thì đương nhiên sẽ giúp anh ta hoàn thành việc này. Huống chi, chỉ là cắt giảm một phần vật tư chứ đâu phải không cho chút nào. Mục đích của thiếu gia nhà họ Trịnh cũng chỉ là cho cô ta một bài học, thật sự không cần phải làm quá lên. "Nhưng mà..."

Nhưng nói như vậy thì chẳng phải tiếng tăm của cô gái đó càng tệ hơn sao? Ngày đầu tiên ghi hình chương trình đã kết thúc qua loa, khán giả sẽ chỉ cười nhạo tính tiểu thư và không chịu được khổ của cô ta, càng cảm thấy cô ta yếu đuối và vô dụng.

Mọi người bây giờ lại hiếu chiến như vậy, đến lúc đó e rằng lại là những lời mắng chửi khắp trời đất. "Không có nhưng nhị gì hết."

Đạo diễn vung tay: "Cô ta muốn dựa vào chương trình của chúng ta để tẩy trắng, nhưng chúng ta lại không có nghĩa vụ phải phối hợp với cô ta."

Huống chi, việc này còn là có nhận tiền. "Lão Lưu, ông che chở cô ta như vậy, người không biết còn tưởng cô ta là con gái ruột của ông đấy." Đạo diễn nói đùa bên ngoài, nhưng thực chất là bảo ông đừng xen vào chuyện người khác, câu nói này đã thành công khiến Lưu kế hoạch ngậm miệng. Trong đoàn làm phim, xét cho cùng vẫn là đạo diễn lớn nhất.

Lúc đi ra khỏi phòng điều khiển, trong lòng Lưu kế hoạch không khỏi có chút lo lắng. Một đứa trẻ chưa đầy hai mươi tuổi, một mình lưu lạc trên hoang đảo, xung quanh đến một người cùng đội cũng không có, vật tư đoàn phim phát cho trên tay cũng ít đến đáng thương. Trời sắp tối rồi, làm sao mà chịu đựng qua được đây! Hy vọng đạo diễn trong lòng biết chừng mực, lát nữa lúc phái thuyền cứu viện qua đó, đừng có kéo dài nữa...

Bên kia. Cô gái đã ngồi dưới gốc cây dừa, ôm cánh tay suốt nửa ngày. Gió biển dần lạnh, thổi khiến cô run lên bần bật. Nghĩ đến cảnh trước khi bị đưa lên đảo, các ngôi sao khác mang theo túi lớn túi nhỏ vật tư, rồi nhìn lại chiếc ba lô nhỏ bé đáng thương bên cạnh mình, cô gái cuối cùng hoàn toàn tuyệt vọng. Không cần mở ra, cô cũng có thể đoán được các loại đồ dùng bị cắt giảm nghiêm trọng đến mức nào. Còn có nụ cười đầy ác ý của nhân viên công tác khi đưa đồ cho cô. Bao nhiêu năm như vậy! Bao nhiêu năm như vậy!

Cho dù bao nhiêu năm đã trôi qua, cô đã là người trưởng thành, cái nên từ bỏ, cái không nên từ bỏ cũng đều đã từ bỏ, nhưng vẫn không thoát khỏi sự khống chế của người đó. Ngay cả việc tham gia một chương trình, hắn ta cũng có thể giở trò trong đó, như thể đang nói, dù chạy đến đâu, ta cũng sẽ ở cách đó không xa nhìn ngươi đấy, ngươi đừng hòng, đừng hòng có được một ngày yên ổn.

Cảm giác ngột ngạt len lỏi khắp nơi này thật sự có thể khiến người ta phát điên. Dần dần, trong mắt cô gái không còn ánh sáng. Nếu có thể, xin hãy đem nỗi đau khổ của mình trả lại gấp mười, gấp trăm lần cho kẻ đó, vì điều này cô nguyện ý trả bất cứ giá nào. Ngay cả, tính mạng của cô. Hơi thở dần yếu đi, lúc cuối cùng ngã xuống, trong lòng cô gái chỉ còn lại duy nhất một nguyện vọng như vậy.

Mãnh liệt, nóng bỏng đến mức gần như có thể thiêu đốt cả không khí.

Nguyện vọng mãnh liệt như có thể thiêu đốt cả bầu trời ngày hôm nay.

Nhưng cách màn hình, khán giả lại không cảm nhận được tâm trạng của cô gái, không cảm nhận được sự yếu ớt và tuyệt vọng của cô.

“Cô ta đang làm gì vậy, sao lại ngồi đần ra như vậy?”

‘Thử Thách Hoang Dã’ là show truyền hình thực tế duy nhất trong nước, tính từ lúc bắt đầu quay đến nay đã là mùa thứ ba.

Nhưng tiết mục cho dù có huy hoàng rực rỡ như thế nào cũng sẽ có ngày xuống dốc. Đến mùa thứ ba, sự chú ý đã không còn được như hai mùa trước.

Cho nên, tổ chế tác quyết định ra chiêu tàn nhẫn, lần này chơi lớn một lần, xem như cứu vớt một chút sự chú ý của khán giả.

Kết quả của việc này là rất nhiều cư dân mạng đều đang háo hức ngóng chờ mùa này.

Người xem nhiều, những lời châm chọc mắng chửi cũng càng nhiều.

Bọn họ đã sớm cảm thấy bứt rứt khó chịu trước những hành động của cô gái trước mặt, cũng chính là Trịnh Tú.

Đã hai tiếng rồi, sao vẫn không có bất cứ hành động gì!

“Lúc trước khi đang trên đường, không phải cô ta đã chuẩn bị rất nhiều sao? Sao ngay thời khắc quyết định lại không làm nên trò trống gì?! Chỉ ngồi đó ôm đầu gối không chịu làm gì cả là có ý gì?!”

“Lại như vậy nữa rồi lại như vậy nữa rồi! Ngu muốn chết!”

“Thông cảm chút đi, dù sao cũng là một đứa nhỏ mới 19 tuổi.”

“Đã 19 tuổi mà còn gọi là đứa nhỏ…… Thật sự tôi không rõ lầu trên là fan hay anti-fan.”

Mặc kệ là fan hay anti-fan, nhưng ngồi đây suốt cũng không phải là quyết định đúng đắn.

Cũng có một số người qua đường, không phải fan cũng không phải anti-fan, không nhịn được mà nhíu mày.

Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trên bờ biển là vô cùng lớn, cho dù là mùa hè vẫn không thay đổi. Mặt trời sắp lặn xuống núi, ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, tuy sẽ không chết cóng nhưng tuyệt đối cũng sẽ không dễ chịu.

Cảm lạnh phát sốt, thậm chí là viêm phổi đều có thể xảy ra.

Ngay lúc cư dân mạng cho rằng Trịnh Tú tham gia show chưa được nửa ngày sẽ bị loại, cô rốt cuộc hành động.

Cách màn hình, mọi người cũng không chú ý đến sự thay đổi trong ánh mắt của cô gái, chỉ nhìn thấy cô đột ngột đứng dậy.

“Có động tĩnh! Rốt cuộc cũng nhúc nhích rồi!”

“Từ từ… Cô ta đang làm gì vậy?”

Vừa mở mắt ra, Trịnh Diêu đã phát hiện ra đây không phải là thân thể của mình.

Đầu tiên là cô mất đi nội lực của mình, tiếp theo là, thân thể được rèn luyện suốt 20 năm không thể nào cứng đơ như vậy được.

Quan trọng nhất là, vì thuận tiện cho việc thay đổi thân phận mà không bị phát hiện, cô sẽ không để trên người có bất kỳ vết chai nào, hơn nữa còn là ở vị trí dễ nhìn thấy như ngón tay như vậy. Trịnh Diêu im lặng sờ sờ vết chai trên ngón giữa tay phải.

Cứng rắn, hơi nhô ra… Ít nhất phải có hơn 10 năm sử dụng.

Theo bản năng, Trịnh Diêu bắt đầu suy đoán thân phận của thân thể này.

Đối với người bình thường mà nói, tay phải là tay thuận, thường xuyên sử dụng, sẽ phụ trách phần lớn hoạt động trong sinh hoạt hằng ngày.

Nhưng suy nghĩ một lúc lâu, Trịnh Diêu cũng không có đáp án nào.

Đũa và bút trúc sẽ để lại vết chai như vậy, nhưng không có ai sẽ cầm đũa liên tục suốt 10 năm. Về phần bút trúc, khó viết, không tiện bằng bút lông, cho nên khả năng cũng không cao.

Chẳng lẽ là… ám khí? Nhưng mà, là loại ám khí nào có thể để lại dấu vết như vậy?

Xem ra, thân phận của thân thể mà mình đang ở nhờ cũng không phải là người bình thường.

Chưa nói đến vết chai trên ngón giữa tay phải, chỉ xét về làn da mịn màng trắng nõn này đã không phải là người xuất thân từ gia đình bình thường, hẳn là gia đình giàu có hoặc vương tôn quý tộc.