Edit: Nananiwe
Cuối xuân, hình như ngày này năm trước là lần đầu tiên mình gặp Văn Cảnh thì phải. Không biết nghĩ tới điều gì, Kỳ Dương đột nhiên nở một nụ cười, mà khẽ cười như vậy cũng khiến cậu đau đến mức chết đi sống lại.
Điều trị bằng hóa chất mấy tháng nay, tóc cậu cũng rụng hết rồi. Càng dần cậu càng không muốn ăn, cậu cố gắng ăn cơm nhưng dường như ăn không vào.
Ngày nào trên mu bàn tay cũng có kim tiêm, đã rất lâu rồi cậu chưa ra vườn hoa phơi nắng. Gần đây không biết Dyson đang làm gì mà cũng không thấy tới thăm cậu. Không biết Văn Cảnh đang làm gì nhỉ? Năm nay cậu ấy có còn đi bắt cá hay đi đào cát bắt cua không ta?
Ngày nào trông thấy ba mẹ bận rộn tới lui cậu cũng cảm thấy hình như tình cảm oán hận căm ghét ba mẹ trước đây đã biến mất rồi, bởi vì cậu cảm nhận được tình yêu thương từ trong cử chỉ hành vi của họ.
Kỳ Dương không hỏi đã tìm được tủy hay chưa, không phải cậu sợ mà là cậu không muốn nhìn thấy biểu cảm đau khổ từ trên khuôn mặt ba mẹ.
Nhìn giọt nước muối cuối cùng truyền vào cơ thể, Kỳ Dương xem nhẹ cảm giác càng ngày càng đau đớn của mình. Muốn gặp Văn Cảnh quá!
Ánh sáng chói mắt khiến Kỳ Dương nheo mắt lại, cậu thấy bác sĩ đi tới đi lui bên cạnh mình. Cậu đang trên bàn phẫu thuật, chỉ một chút nữa thôi sẽ không thể nghĩ được gì hết.
Hình như cậu nghe thấy gì mà không xong rồi, gì mà tình hình xấu đi rồi. Kỳ Dương suy nghĩ một lát mới nhận ra những lời đó là nói về mình. Cũng phải thôi, cậu cũng sớm nhận ra bản thân không chống đỡ nổi rồi.
Muốn gặp Văn Cảnh quá đi! Nhưng mà không được, trông mình bây giờ xấu quá. Không có tóc này, thân thể cũng không tốt này, mũi thình thoảng sẽ chảy máu nữa này, sẽ dọa Văn Cảnh mất.
Nhưng mình thật sự rất muốn gặp Văn Cảnh!
Ý thức ngày càng mơ hồ. Kỳ Dương ơi là Kỳ Dương, hình như mày thất hứa rồi, mày không đợi được đến khi trở về để tỏ tình với Văn Cảnh nữa rồi.
Tít........... Vạch chạy trên máy đo điện tim dần trở thành một đường ngang bằng phẳng.
~Hết~