Nữ Cảnh Sát Và Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 11

Trương Vũ Khanh cùng đồng đội đang trên đường đến nhà Vi Hiếu.

Xe chạy khoảng hai mươi phút thì đến trước một con hẻm nhỏ rồi dừng lại, Trương Vũ Khanh mở cửa xe bước xuống trước, bốn người còn lại lần lượt xuống theo.

Dẫn đầu đi trước là Trương Vũ Khanh lần lượt theo sau Đại Vỹ, Tiểu Đông, Quang Đức, Hân Hân, từng người một tiến vào con hẻm nhỏ đi vào trong, lát sau đã đến trước cửa một ngôi nhà, bên ngoài cửa đóng chặt. Trương Vũ Khanh ra hiệu Tiểu Đông lên gõ cửa.

"Cốc cốc cốc".

Cả nhóm đợi một hồi cũng không thấy ai ra mở cửa, tiếp tục gõ cửa lần hai.

Khoảng ba giây sau âm thanh mở cửa vang lên.

Mở cửa là một phụ nữ trung niên tầm ngoài bốn mươi tuổi.

"Các vị là ai, đến nhà tôi có chuyện gì?". Cửa vừa hé mở, đã thấy một nhóm người đứng bên ngoài, mẹ Vi Hiếu cảm giác có chuyện chẳng lành lên tiếng hỏi.

"Tôi là đội trưởng đội trọng án Trương Vũ Khanh, chúng tôi nghi ngờ con trai cô liên quan đến vụ án gϊếŧ người, đây là lệnh khám xét mong cô hợp tác". Trương Vũ Khanh sắc mặt lạnh lùng vừa nói vừa đưa ra lệnh khám xét đến trước mặt cho mẹ Vi Hiếu xem.

Nghe thấy vậy mẹ Vi Hiếu không nói gì, mở rộng cửa, đứng né sang một bên cho nhóm người Trương Vũ Khanh vào nhà.

"Phiền cô, tụi cháu cần xem qua nhà cô một chút", vừa mới đặt chân vào trong nhà Trương Vũ Khanh quay sang nhìn mẹ Vi Hiếu nói.

"Cô cậu cứ tùy ý", mẹ Vi Hiếu vừa đáp lời vừa đi tới ghế sofa ngồi xuống.

Trương Vũ Khanh ra hiệu cho đồng đội làm việc, còn mình ở lại phòng khách cùng mẹ Vi Hiếu.

Mọi người đã xem qua một lượt hết tất cả từ trong ra đến ngoài sân của ngôi nhà nhưng không phát hiện được gì.

Bốn người tụ họp lại rồi lần lượt đi vào nhà, nhưng khi đi được vài bước, Hân Hân vô tình dẫm phải một phần đất xốp trong sân ở phía sau nhà được che đậy bằng vài ngọn cỏ.

Cả nhóm nghi ngờ nhìn nhau, rồi tiến lên quay quanh phần đất cho là có khả năng có gì đó ở bên dưới.

Đại Vỹ đi tìm một cái xẻng rồi đào phần đất chỗ đó lên, đào chưa được bao lâu hình như đào trúng một vật gì đó, mọi người nhìn nhau ngầm hiểu ý.

Đào xuống thêm một chút nữa, thì phát hiện ra một bao tải màu trắng được chôn giấu, Tiểu Đông đưa tay xuống lôi vật đó đem lên, vừa mở bao ra đập vào mắt là những gì mọi người đang nghĩ.

"Cái này mà anh ta cũng có thể nghĩ ra được, cũng có sáng kiến đấy chứ, nếu đem phi tang ở một chỗ nào đó thì khả năng phát hiện ra sẽ thấp hơn so với việc đem vứt bỏ", Hân Hân nhìn sơ qua những vật trong bao, lắc lắc đầu, đứng dậy đi qua đi lại nhìn mọi người phân tích.

"Vật chứng cũng đã tìm được, giờ đi báo lại với đội trưởng thôi!", Đại Vỹ liếc qua vật chứng trong tay, nhìn mọi người một lược rồi lên tiếng.

Cả bọn nhìn nhau gật đầu, Đại Vỹ cầm đầu đi vào trước, những người còn lại lần lượt nối gót theo sau.

Trương Vũ Khanh đang hỏi một số chuyện cùng mẹ Vi Hiếu, nghe tiếng động hai người đều quay ra nhìn thì thấy bốn người họ đang đi vào, trong tay còn xách theo một cái gì đó.

"Đội trưởng, tụi em phát hiện ra cái này được chôn giấu ở phía sau nhà, cũng đã kiểm tra qua đó là hung khí được dùng để sát hại nạn nhân". Đại Vỹ bước vào, tiến lại chỗ hai người đang ngồi đặt thứ trong tay xuống đất ánh mắt vô ý hữu ý lướt qua mẹ Vi Hiếu, mới quay sang Trương Vũ Khanh báo cáo.

Trương Vũ Khanh không nói gì, lấy ra đôi bao tay mang vào, mở bao ra cầm lên từng dụng cụ xem xét.

Xem qua hết một lượt, Trương Vũ Khanh cởi bỏ găng tay quay sang mẹ Vi Hiếu lên tiếng.

"Con cô đã phạm tội gϊếŧ người, chúng tôi đã tìm được và đây cũng là bằng chứng chứng minh con cô phạm tội".

Lúc này sắc mặt mẹ Vi Hiếu tái mét không còn một giọt máu vừa khóc vừa nhìn mọi người nói.

"Không thể nào, con tôi không phải là hung thủ, nó ngoan và còn hiếu thảo với tôi lắm, tôi không tin nó lại làm ra chuyện tài trời như vậy được, các cô cậu nhầm lẫn rồi phải không?".

"Theo như kết quả bên pháp y đưa ra, hung thủ dùng một trong những dụng cụ này để gây án, nếu bằng chứng cũng đã tìm được, vậy chứng minh con trai cô có liên quan đến vụ án lần này. Đây cũng chỉ mới là suy đoán, nếu thật sự cậu ấy vô tội, bọn cháu cũng không gây khó dễ mà sẽ thả cậu ấy về, còn nếu phạm tội thì chỉ có thể xử lý theo pháp luật".

Nhìn bà ấy khóc đến sắp ngất, Trương Vũ Khanh hiếm khi mềm lòng, mở lời an ủi vài câu.

Mẹ Vi Hiếu khóc được một lúc thì ngừng, Trương Vũ Khanh thấy vậy mới lên tiếng hỏi.

"Cô có biết cậu ấy đi đâu không? Bao giờ thì trở về?".

"Có mấy lần nó đi như thế này được vài hôm thì trở về còn mang cả tiền về cho tôi, thế nhưng lần này nó đi lâu như thế mà chưa thấy về nhà nữa!", mẹ Vi Hiếu nói trong nước mắt, khi nhắc đến con trai mình.

"Nếu như cậu ta có về, cô thông báo bọn cháu một tiếng hoặc khuyên cậu ta đến sở cảnh sát cũng được". Trương Vũ Khanh vừa nói vừa rút vài tờ khăn giấy trên bàn đưa cho mẹ Vi Hiếu.

Nhìn những tờ khăn giấy trước mặt, mẹ Vi Hiếu không nói gì đưa tay tiếp nhận mới gật đầu xem như đáp ứng.

"Bọn cháu còn có việc, không tiện ở lại lâu, khi nào cậu ấy về, cô gọi cháu thông báo một tiếng", Trương Vũ Khanh nhìn qua Đại Vỹ đứng kế bên, Đại Vỹ chớp chớp mắt nhìn lại, cuối cùng "A" lên một tiếng, móc ra sổ ghi chép trên người kèm theo bút đưa cho Trương Vũ Khanh.

Trương Vũ Khanh "Chậc" một tiếng, nhướng mày nhìn Đại Vỹ cuối đầu ghi ra một dãy số, rồi xé nó đưa cho mẹ Vi Hiếu: "Cô liên lạc với cháu bằng số này".

Cầm tờ giấy trên tay mà không nói nên lời, cuối cùng chỉ đành ngậm nước mắt tiễn nhóm người Trương Vũ Khanh ra khỏi cửa.

Đi được vài bước, Hân Hân quay đầu nhìn phía sau xác định mẹ Vi Hiếu không nghe được nữa, mới tiến lên trước hỏi Trương Vũ Khanh.

"Chị nè, em thắc mắc tại sao chị lại muốn cô ấy thông báo khi con trai mình trở về, trên đời này không người mẹ nào mà không thương con mình cả, liệu cô ấy tin vài ba câu nói của chúng ta mà bán đứng con mình à? Cho dù con trai cô ấy có phạm tội đi chăng nữa thì cũng sẽ không tới mức tự tay đẩy con mình vào tù", nghe Hân Hân nói vậy cả đám điều đứng lại, tò mò nhìn Trương Vũ Khanh.

"Sao tôi lại không hiểu tâm lý của người làm mẹ chứ, chính vì vậy tôi mới muốn thử...Liệu cô ấy sẽ vì con mình mà che giấu không khai báo cho cậu ta sống cả đời chốn chui chốn nhủi hay là ngược lại".

Tiểu Đông vừa nghe vừa ngó đông ngó tây, vô tình phát hiện phía xa xa, sau thân cây có một bóng người đang lấp ló.

Tiểu Đông giả vờ như không thấy nhích nhích lại gần nói nhỏ vào tai Trương Vũ Khanh.

Mấy người Đại Vỹ khó hiểu nhìn hành động của Tiểu Đông, thấy ánh mắt hai người khác lạ, cả bọn nhíu mày nhìn theo mới phát hiện có người đang núp sau thân cây.

"Đấy không phải là Vi Hiếu à? Hắn ta làm gì ở đó? Chắc không phải về thăm mẹ cậu ta đấy chứ?". Đại Vỹ nhìn thoáng qua liền phát hiện đó là Vi Hiếu, chỉ tay về người đang lấp ló đằng trước.

Vi Hiếu núp sau một thân cây quan sát nhóm Trương Vũ Khanh, người vẫn chưa đi mà hắn đã bị phát hiện, Vi Hiếu giật nảy mình ba chân bốn cẳng xoay người bỏ chạy.

"Mau đuổi theo cậu ta!" Trương Vũ Khanh hô lên, cả bốn người tức tốc đuổi theo.

Vi Hiếu chạy luồng lách qua các con hẻm nhỏ bỏ cách xa nhóm Trương Vũ Khanh, chạy một hồi cảm thấy mệt, hắn liền dừng lại thở hổn hển chống tay lên tường, quay lại quan sát phía sau, thấy không ai đuổi kịp, Vi Hiếu thả lỏng dựa vào tường thở ra một hơi.

Chưa kịp lấy lại sức, Vi Hiếu đã nghe tiếng bước chân hướng đến chỗ này. Nhìn quanh nơi này một lượt, phát hiện phía trước có một ngôi nhà hoang, Vi Hiếu thở phào liền nhẹ nhàng cẩn thận chạy vào đó núp.

Trốn vào một chỗ kín đáo, Vi Hiếu ôm lòng ngực đang đập "thình thịch" của mình, lắng nghe tiếng bước chân ngày một đến gần, nuốt nước miếng một cái, Vi Hiếu lấy hết can đảm nghiêng đầu nhìn hướng đang phát ra âm thanh, tiếng "răng rắc" của cành khô gãy, chưa bao giờ hắn lại cảm thấy đáng sợ đến thế.

Trương Vũ Khanh chạy đuổi theo tới một con hẻm nhỏ thì mất dấu Vi Hiếu, cảnh giác nhìn xung quanh, bỗng sau lưng vang lên một tiếng động nhỏ, Trương Vũ Khanh quay phất người lại chỉ thấy một bóng người xẹt qua.

Nhanh chân đuổi theo, nhưng bóng người đến trước một căn nhà thì biến mất, nhìn căn nhà hoang trước mặt, Trương Vũ Khanh nhíu mày, đưa tay lấy khẩu súng vắt bên eo, lên đạn nòng súng, một tay cầm thật chặt khẩu súng tay còn lại đẩy cửa, thấy bên trong không có dị động gì, Trương Vũ Khanh mới cẩn thận từng bước tiến vào.

"Tôi biết cậu đang ở đây, mau ra đi đừng trốn nữa, chúng tôi đã bao vây xung quanh, cậu không thoát được đâu".

Nghe Trương Vũ Khanh nói vậy Vi Hiếu lượm một khúc gỗ gần chỗ mình để phòng vệ, nhưng không ngờ lúc đưa tay ra định lấy khúc gỗ thì vô tình dậm phải cái chai rỗng phát ra tiếng động.

Nghe thấy tiếng động phát ra phía sau cánh cửa, Trương Vũ Khanh quay người lại cầm súng chỉa thẳng về hướng đó rồi từ từ bước tới.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Vi Hiếu hoang mang nhìn qua nhìn lại cũng không thấy nơi nào thoát thân được, trong phòng cũng không có cửa sổ, nếu muốn ra ngoài cũng chỉ có thể bằng cửa chính.

"Đành làm liều vậy!!". Vi Hiếu hít sâu một hơi, nắm chặt thứ trong tay, thoát được hay không cũng chỉ nhờ vào nó, tay còn lại nắm chặt khúc gỗ, Vi Hiếu mở cửa xong ra ngoài tấn công về phía Trương Vũ Khanh.

Trương Vũ Khanh đang đề cao cảnh giác nhìn chầm chầm cánh cửa, bất ngờ cánh cửa mở tung ra thật mạnh, rồi có một thứ gì màu trắng bay thẳng vào mặt, theo phản xạ Trương Vũ Khanh nhắm mắt lại, thừa cơ hội đó Vi Hiếu nhào đến tấn công Trương Vũ Khanh.

Theo quán tính Trương Vũ Khanh lùi ra sau mấy bước, khó chịu lắc lắc đầu, bên tai xẹt qua tiếng gió, Trương Vũ Khanh lấy lại bình tĩnh né tránh, Vi Hiếu thấy cú đấm vừa rồi không thành thì đổi sang đá, qua lại mấy chiêu vậy mà một cộng tóc của Trương Vũ Khanh hắn còn chưa đυ.ng tới, lại còn bị ăn mấy đạp của Trương Vũ Khanh.

Cứ nghĩ làm tầm nhìn Trương Vũ Khanh bị hạn chế thì có thể dễ dàng tấn công, nhân cơ hội tẩu thoát, không ngờ sức chiến đấu Trương Vũ Khanh lợi hại như thế, là do hắn khinh địch quá mức.

Trương Vũ Khanh nhếch môi tung một cú đá vào ngực Vi Hiếu, ngồi vào chức đội trưởng này không phải hữu danh vô thực, ngồi không ăn bát vàng, mấy năm huấn luyện không phải để chơi, chỉ dựa vài một mình Vi Hiếu mà cũng muốn múa rìu qua mắt thợ.

Vi Hiếu trúng vài đòn của Trương Vũ Khanh nằm bò ra đất, miệng còn rỉ ra máu, hắn chật vật ôm ngực lòm còm đứng dậy, nhìn Trương Vũ Khanh vẫn còn mắt nhắm mắt mở vì nhát gậy vào mặt vừa nãy, Vi Hiếu cắn chặt răng xoay người bỏ chạy.

Trương Vũ Khanh một bên phủi bột, một bên lắng nghe động tĩnh, hơi hé mắt nhìn xung quanh, tầm nhìn vẫn còn mơ hồ, nhưng vẫn tốt hơn là nhắm mắt.

"Muốn chạy à?", nhìn thấy bóng dáng Vi Hiếu loạng choạng chạy ra cửa, Trương Vũ Khanh kéo khóe miệng nói nhỏ một câu, liền chạy theo đuổi ra ngoài.

Vi Hiếu vừa chạy vừa ngoáy ra sau quan sát, làm hắn xém mấy lần vấp ngã, nghe thấy tiếng động sau lưng, hắn liền xoay người lại, sau đó...làm gì còn sau đó, hắn đã bị Trương Vũ Khanh tung một cú đá nằm bẹp dưới đất.

Vi Hiếu chưa kịp đứng dậy, đã bị Trương Vũ Khanh chạy tới khống chế, vốn hắn đã bị thương không ít, giờ này nào còn sức chiến đấu, rất nhanh hai tay bị vặn ngược ra sau.

Trương Vũ Khanh một tay khống chế Vi Hiếu, tay còn lại lấy cồng, khóa tay hắn lại. "Đội trưởng!". Nghe tiếng, Trương Vũ Khanh ngẫng đầu nhìn, đồng thời nhóm Đại Vỹ cũng đang chạy tới.

"Chị không sao chứ?", nhìn thoáng qua người nằm dưới đất, Đại Vỹ mới lên tiếng hỏi Trương Vũ Khanh.

Trương Vũ Khanh đứng dậy phủi phủi bụi đất trên người nhìn bọn họ đáp lời: "Tôi không sao, các cậu mau giải hắn ta về sở để thẩm vấn".

"Yes, sir", bốn người họ đồng loạt trả lời.

Hân Hân tiến lên đưa chai nước cho Trương Vũ Khanh rửa sạch bột trên mặt.

Hai người Tiểu Đông, Quang Đức lại chỗ Vi Hiếu lôi hắn lên, nhìn mặt hắn bầm đập như vậy, Tiểu Đông lắc lắc đầu nhìn Quang Đức, Quang Đức cười cười nhún vai. Hai người họ áp giải Vi Hiếu lên xe, Đại Vỹ thấy vậy cũng theo sau.

Trương Vũ Khanh sau khi rửa mặt sạch sẽ thì cũng cùng Hân Hân rời đi.