"Em nghe đội Trưởng?".
"Tụi em cũng đã điều tra được một số manh mối cần thiết và đang trên đường trở về". Đại Vỹ đang tập trung lái xe bất ngờ chuông điện thoại reo, làm hắn giật cả mình, nhìn lướt qua màn hình di động, Đại Vỹ gắn bluetooth trả lời.
"Được rồi, các cậu về sở trước đi, chờ tôi về chúng ta thảo luận sau". Trương Vũ Khanh cúp máy, khởi động xe rời khỏi hiện trường.
Trên đường trở về Trương Vũ Khanh nhíu mày suy nghĩ về vụ án, bỗng từ xa ở phía trước bên lề đường trước quán bar, Trương Vũ Khanh thấy ba người mặc đồ hiệu dây dưa cùng nhau.
Tình huống như vậy không phải lần đầu gặp, Trương Vũ Khanh cũng chẳng mấy quan tâm bèn nhấn chân ga tăng tốc lướt qua ba người.
Xe vừa chạy lướt qua được một chút Trương Vũ Khanh như có điều suy nghĩ, cho xe chạy lùi chở lại chỗ ba người.
Ba người họ hình như đang tranh chấp chuyện gì, tình thế đang căng thẳng rơi vào thế giằng co, thì từ xa một chiếc xe hơi cũ, từ từ lui tới và đậu ngay chỗ ba người.
Ba người nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra, đứng đấy nghệch mặt nhìn chầm chầm vào xe.
Từ trên xe bước xuống, Trương Vũ Khanh đến trước mặt Dương Hiểu Huệ, cười cười chào hỏi: "Thật là Dương tổng nè, lúc nãy lướt qua nhanh quá, chỉ mơ hồ thấy bóng dáng, giờ thì chắc trăm phần trăm rồi".
Thoáng nhìn qua cô gái bên cạnh, Trương Vũ Khanh sực nhớ ra chưa biết tên cô, ậm ừ cả buổi chỉ thốt ra một chữ "À!" rồi im bật.
Nhìn phản ứng Trương Vũ Khanh thế này, Diệp Hạ chắc mẩm cô cảnh sát này không biết tên mình, đành tốt bụng giới thiệu bản thân.
"Tôi là Diệp Hạ, bạn thân của Hiểu Huệ, cô cảnh sát đừng quên đấy nhé!", Diệp Hạ tinh quái nháy mắt với Trương Vũ Khanh.
"Thì ra là cô Diệp, chào cô!", sau khi Diệp Hạ giới thiệu về mình xong Trương Vũ Khanh cười lên tiếng chào hỏi: "Còn tôi là Trương Vũ Khanh", Trương Vũ Khanh cười trừ, đánh tiếng chào hỏi.
"Giờ này cũng không còn sớm, hai cô làm gì ở đây vậy?", Trương Vũ Khanh ngó đồng hồ trên tay, rồi chuyển tầm mắt đến hai người.
Không nghe hai người trả lời, mà lại có một giọng nam không mấy kiên nhẫn lên tiếng.
"Cô là ai? Tự dưng ở đâu nhảy ra vậy?", La Nguyên Hạo nãy giờ nhìn Trương Vũ Khanh ở đâu chui ra phá hư chuyện của mình, lên tiếng hỏi với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
Trương Vũ Khanh từ lúc xuống xe tới giờ chỉ thấy mỗi hai người Dương - Diệp mà quên mất có sự hiện diện của nam nhân lạ mặt này.
Trương Vũ Khanh đang say mê ngắm nhìn Dương Hiểu Huệ, vẻ mặt hơi mê gái tí, nghe người hỏi Trương Vũ Khanh quay sang nhìn, thì ngó thấy bộ dáng La Nguyên Hạo như muốn xong lên đánh người.
"Bạn của hai người họ và cũng là cảnh sát, anh trai đây có ý kiến gì à?", Trương Vũ Khanh móc thẻ nghành quơ quơ trước mặt, nhướng mày nhìn La Nguyên Hạo.
Biết Trương Vũ Khanh là cảnh sát, La Nguyên Hạo lật mặt như lật bánh tráng, thái độ vui vẻ, cười cười nói với Trương Vũ Khanh.
"Thì ra là bạn Dương Tổng, Diệp tổng, tôi là La Nguyên Hạo, Tổng giám đốc công ty NoVa". La Nguyên Hạo cười ngượng, nói dứt câu vươn tay ra làm động tác muốn bắt tay.
Trương Vũ Khanh làm bộ như không thấy, cất thẻ nghành vào túi, quay sang hỏi Dương Hiểu Huệ.
"Theo như nãy tôi nhìn thấy, thì anh ta cố ý quấy rối hai người phải không?", Trương Vũ Khanh nhìn hai người hỏi sau đó quay sang liếc La Nguyên Hạo.
"Không phải, chúng tôi là đang bàn bạc công việc mà thôi!", Dương Hiểu Huệ mặt không cảm xúc, đưa ánh mắt nhìn Trương Vũ Khanh trả lời.
Nghe câu trả lời, La Nguyên Hạo đắc ý cười, Diệp Hạ khó hiểu nhìn Dương Hiểu Huệ, cuối cùng cái nết đánh chết con người, tò mò nhỏm người thì thầm vào tai Dương Hiểu Huệ: "Rõ ràng là hắn ta cố ý, sao cậu còn nói đỡ cho hắn".
"La tổng tôi hơi mệt xin phép về trước, hôm nào rãnh bàn bạc công việc sau". Dương Hiểu Huệ không trả lời câu hỏi của Diệp Hạ mà tiến lên phía trước một bước, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo nhìn La Nguyên Hạo cách đó vài bước chân.
"Dương tổng mệt thì nên về nghỉ ngơi sớm, hôm nào bàn công việc sau cũng được", không hiểu sao La Nguyên Hạo thấy lạnh sống lưng, mắt dáo dát nhìn xung quanh, nghe Dương Hiểu Huệ nói như thế chỉ có thể mỉm cưỡng cười đáp lại.
La Nguyên Hạo ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Trương Vũ Khanh, thái độ thì như muốn gϊếŧ người, dù không cam lòng cách mấy cũng không dám có hành động gì.
Dương Hiểu Huệ gật nhẹ đầu với La Nguyên Hạo xoay người bước đi, khi đi ngang qua chỗ Trương Vũ Khanh đang đứng nhìn một chút rồi gật nhẹ coi như chào hỏi và bước đi.
"Trương cảnh quan, La tổng tôi về trước, hôm nào gặp sau nhé!", Diệp Hạ thấy Dương Hiểu Huệ đi rồi lên tiếng chào hai người kia rồi cũng rời đi.
Khi đi ngang qua Trương Vũ Khanh, Diệp Hạ nói nhỏ vào tai chỉ đủ hai người nghe.
"Hôm nào rảnh tôi mời cô ăn cơm, nhớ nắm bắt cơ hội đấy!". Diệp Hạ không đầu không đuôi nói một câu như vậy thì bỏ đi, trước khi đi còn không quên cười khẽ một tiếng.
Trương Vũ Khanh không hiểu mô tê gì, ngơ ngác nhìn hai người khởi động xe rời khỏi, đến khi xe khuất bóng quẹo qua một con hẻm, Trương Vũ Khanh mới hồi thần trèo lên xe rời khỏi.
Trương Vũ Khanh vừa mới bước chân tới cửa, thì nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, tiếng nói chuyện, tiếng điện thoại reo, âm thanh sột soạt từ những tờ giấy, tạo thành một bầu không khí bận rộn vô cùng, những người trong phòng điều đang nghiêm túc tập trung làm việc, thì ngoài cửa vang lên ba tiếng vỗ tay, tất cả đồng loạt xoay đầu, nhìn thấy Trương Vũ Khanh tiến vào.
"Tập trung nào!! Chúng ta thảo luận vụ án". Trương Vũ Khanh thông báo xong thì đi thẳng vào phòng họp, bốn người thấy vậy cũng lật đặt theo sau.
Trương Vũ Khanh ngồi vào ghế của mình, mọi người theo sau cũng lập tức ngồi xuống, đợi tất cả ổn định xong Trương Vũ Khanh mới lên tiếng.
"Nhiệm vụ tôi phân công cho các cô cậu đã điều tra tới đâu rồi?".
"Em và Hân Hân có đến câu lạc bộ golf, bóng chày để điều tra qua, không ngờ lại có manh mối, ở câu lạc bộ bóng chày có một người từng là học viên ở đó, nhưng đã nghỉ hơn nữa năm rồi, học viên đó tên là Vi Hiếu. Đây, em có hỏi xin đội trưởng đội bóng chày một tấm hình của học viên đó". Đại Vỹ vừa trình bày vừa đưa ra một tấm hình, cho mọi người cùng xem.
Trương Vũ Khanh cầm tấm hình lên xem qua được một lúc rồi để xuống tiếp tục hỏi Đại Vỹ.
"Có biết lí do vì sao anh ta nghỉ không?".
"Em cũng có hỏi qua, anh ta từng ẩu đả với người trong đội, nguyên nhân là do kẹt tiền, hỏi mượn bạn không cho, sinh ra thù ghét, dẫn đến ẩu đả", Hân Hân trả lời tiếp câu hỏi của Trương Vũ Khanh.
"Em và Tiểu Đông, có đến công ty ZinFood để điều tra qua, nạn nhân làm công ty này cũng đã được năm sáu năm rồi và cũng có hỏi một số người từng làm chung với nạn nhân, mọi người đều nói nạn nhân rất hiền lành vui vẻ hòa đồng, hay giúp đỡ mọi người. Còn một chuyện này nữa trong lúc em điều tra có hỏi qua, họ nói Vi Hiếu này từng là bạn của nạn nhân vì đã từng gặp qua người này đến đây vài lần tìm nạn nhân", tiếp theo Quang Đức trình bày về những gì mình điều tra được.
Sau khi hai người họ trình bày qua hết những gì mình điều tra được Trương Vũ Khanh như có đều suy tư, lát sau nhìn qua mọi người lên tiếng hỏi.
"Về người tên Vi Hiếu, các cậu đã điều tra qua lý lịch của cậu ta chưa?", Trương Vũ Khanh vừa hỏi vừa gõ gõ ngón tay lên tấm hình Vi Hiếu.
"Dạ, em có đi xung quanh hỏi những người từng quen biết anh ta để điều tra, anh ta tên Vi Hiếu, hai mươi chín tuổi, không nghề nghiệp, nghiện game nặng hiện tại đang sống với mẹ ở đường Phùng Giang, mẹ anh ta là một công nhân may, nhưng cũng đã bỏ nhà đi hơn 10 ngày nay rồi, em cũng có đến nhà để xác minh qua thì đúng là giống như những người dân hàng xóm xung quanh từng kể".
"Khả năng Vi Hiếu là hung thủ rất cao, tôi có đến hiện trường xem qua và phát hiện ra một vật chứng, tôi nghĩ là của hung thủ đã làm rớt lại khi bỏ trốn. Tôi đã đưa qua bên giám định nhờ họ phân tích dùm, chờ kết quả bển đưa ra là có thể đi bắt người", Trương Vũ Khanh một tay để ngang ngực tay còn lại chóng cằm vừa đi qua lại trong phòng vừa nói.
Trương Vũ Khanh nói ra suy đoán của mình, thì căn phòng rơi vào im lặng, bỗng bầu không khí trầm lặng bị phá tan bởi tiếng chuông điện thoại reo.
"Reng reng reng".
Mọi người đều hướng ánh mắt đến chỗ phát ra tiếng chuông.
Trương Vũ Khanh đang suy tư, thì bị tiếng chuông làm giật nảy mình, đưa tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, nhìn qua màn hình hai giây mới bấm nghe.
"Alo!"
"Đã có kết quả rồi à? Được, tôi qua chỗ anh liền, cám ơn anh!", Trương Vũ Khanh cúp máy bỏ lại vào túi quần quay qua nhìn mọi người.
"Bên giám định đã có kết quả, tôi qua đó lấy, sau khi về có thể triển khai hành động".
"Yes sir" bốn người họ đồng loạt đáp.
Trương Vũ Khanh xoay người ra khỏi phòng, mười phút sau trên tay cầm kết quả trở về.
"Tôi đã xem qua kết quả, chiếc nhẫn bạc tôi tìm được trên đầu cabin xe hung thủ đã làm rớt lại có dính một chút máu, bên giám định cũng đã lấy hai mẫu máu một của nạn nhân hai là mẫu máu trên chiếc nhẫn đối chiếu lại với nhau là hoàn toàn trùng khớp", ngưng một lát Trương Vũ Khanh tiếp lời.
"Tôi cũng đã có xin qua lệnh khám xét, giờ chúng ta đi được rồi". Trương Vũ Khanh nói hết câu đợi khoảng hai giây sau xoay người đi thẳng ra cửa.
"Yes sir" bốn người họ hô xong cũng lần lượt thu dọn lật đặt theo sau Trương Vũ Khanh rời đi.
Dương Hiểu Huệ về tới nhà mệt mỏi thả lỏng toàn thân nằm ngã lưng ra ghế sofa, nhớ đến những lời Diệp Hạ nói.
"Mình không hiểu cậu đang nghĩ gì trong đầu, cậu biết rõ La Nguyên Hạo thích cậu, bám theo cậu dai như đỉa không buông, hắn ta cũng chẳng phải loại người tốt lành gì cứ theo quấy rối cậu miết, vậy mà hôm nay cậu còn nói đỡ cho hắn?", lúc lái xe rời đi được một đoạn Diệp Hạ nghĩ đến lời Dương Hiểu Huệ nói, tức muốn xì khói, đang lái xe lại quay sang hỏi Dương Hiểu Huệ.
Dương Hiểu Huệ nhìn thẳng phía trước, ánh vào mắt là những cặp tình nhân đang tay trong tay cùng nhau tản bộ dưới trăng, nào là đèn đường, đèn xe cộng thêm tiếng ồn phát ra từ động cơ xe.
"Mình nói như vậy đều có lí do cả". Dương Hiểu Huệ mệt mỏi thở ra một hơi không nhìn tới Diệp Hạ trả lời.
"Lí do gì? Mình muốn biết, nhìn tới bản mặt của hắn là muốn đấm cho hắn ta một đấm cho hả dạ, đàn ông gì mà mặt dày dễ sợ, dùng biện pháp mạnh cậu lại không cho, không biết tại sao cậu cứ khư khư bảo vệ hắn?". Diệp Hạ nghe câu trả lời không như mình muốn, tức nhìn Dương Hiểu Huệ hỏi rồi nói tiếp.
"Mình và hắn đang họp tác trong một dự án, mình không muốn vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng tới công việc, nhịn một chút cũng không thiệt thòi gì, cậu cũng kinh doanh nên phải hiểu được chuyện này chứ!", Dương Hiểu Huệ nhìn lên ánh trăng một chút, quay sang mỉm cười nhìn Diệp Hạ trả lời.
Nghe câu trả lời ưng ý, cộng thêm nụ cười đó Diệp Hạ hả giận, nhỏ giọng lại tiếp tục nói.
"Còn Trương Vũ Khanh nữa, nhờ cô ấy giải vây cho chúng ta nên mới thoát khỏi tên bám dai như đỉa kia, thái độ cậu như không xem cô ấy ra gì, haiz, thật khổ cho ai kia một phen suy tình".
"Tớ không muốn dính dáng gì nhiều với cảnh sát, mất công rắc rối lại kéo đến. Ý khoan, cậu vừa mới nói gì? Ai đang suy tình tớ?" nghe Diệp Hạ nói như vậy Dương Hiểu Huệ mặt không cảm xúc trả lời.
"Cậu không làm chuyện gì phạm pháp thì không cần phải sợ cảnh sát, có người yêu là cảnh sát đôi khi cũng tốt lắm đấy chứ, hihi". Diệp Hạ thấy biểu cảm Dương Hiểu Huệ như vậy, lắc đầu thở ra quay sang chọc.
"Cậu là có ý gì đây?" Dương Hiểu Huệ nở một nụ cười nguy hiểm nhìn Diệp Hạ châm châm hỏi.
"Không có gì, đùa chút, hihi!", Diệp Hạ thấy nụ cười Dương Hiểu Huệ, ớn lạnh chạy dọc sống lưng thiếu chút nữa lấp bấp trả lời.
Diệp Hạ vừa lái xe vừa thầm nghĩ, Trương Vũ Khanh sau này cô nên bảo trọng lấy thân mình, cô thích ai không thích đi thích ngay Dương Hiểu Huệ, haiz, cô khổ dài dài rồi.
Hồi tưởng kết thúc, về đến nhà, Dương Hiểu Huệ cầm túi, đứng dậy đi thẳng lên lầu trở về phòng của mình.