Nữ Cảnh Sát Và Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 8

Trương Vũ Khanh ngẩng đầu lên, xoay người ra phía sau, ngước nhìn lên chỗ phát ra âm thanh, không chớp mắt nhìn chầm chầm nơi đó.Dương Hiểu Huệ mặc trên người bộ đồ công sở tay cầm túi xách, đang từ trên lầu bước xuống từng bậc thang để đi xuống thì bắt gặp ánh mắt Trương Vũ Khanh nhìn mình không rời mắt, dì Chu từ dưới bếp vừa đi lên tới gặp Dương Hiểu Huệ đang từ trên lầu đi xuống liền hỏi: "Cô hai bữa sáng đã chuẩn bị xong, cô dùng bữa sáng rồi hẳn đi làm". Dì Chu hỏi xong vẫn đứng yên tại chỗ chờ Dương Hiểu Huệ trả lời.

Dương Hiểu Huệ nghe dì Chu hỏi thì chuyển tầm mắt về phía bà rồi gật gật đầu biểu thị đã đồng ý, sau đó quay sang nhìn Trương Vũ Khanh gật nhẹ coi như chào hỏi, xoay người đi thẳng xuống nhà bếp để dùng bữa sáng.

"Cô cũng xuống dùng bữa sáng luôn đi, tôi đã chuẩn bị một phần cho cô luôn rồi", dì Chu nhìn Trương Vũ Khanh vừa nói vừa nở một nụ cười thân thiện.

Trương Vũ Khanh nghe dì Chu nhắc đến mình mới phục hồi tinh thần đang thất thố, gãy gãy đầu, cười một cái trả lời: "Dạ!".

Dì Chu nhìn Trương Vũ Khanh như vậy cũng không nói thêm gì xoay người đi thẳng xuống nhà bếp, Trương Vũ Khanh cũng lật đặt theo sau, vừa đi vừa nghĩ không ngờ trên thế gian này lại có người đẹp đến như thế. Cứ mãi lo nghĩ Trương Vũ Khanh không để ý tới dì Chu đã đứng lại từ lúc nào, thế là va ngay vào lưng của dì, dì Chu xoay người lại nhìn Trương Vũ Khanh chỉ biết lắc đầu, biết mình lại thất thố một lần nữa nên vội vàng lên tiếng: "Xin lỗi dì, con không phải cố ý, tại con mãi lo nghĩ đến một chuyện nên không chú ý xem dì có đứng lại hay chưa", Trương Vũ Khanh hơi hơi sợ nhìn dì Chu giải thích.

Trương Vũ Khanh đang đứng đối diện dì Chu, vừa nói dứt câu thì nghe động tĩnh phát ta từ phía bàn ăn, vội nghiêng người nhìn ra phía sau thấy Dương Hiểu Huệ đã dùng xong bữa sáng đứng dậy chuẩn bị rời khỏi bàn.

Trương Vũ Khanh thấy Dương Hiểu Huệ chuẩn bị đi thì vội lách qua người dì Chu bước lên phía trước vài bước đứng cách một khoảng với Dương Hiểu Huệ lên tiếng giữ người: "Dương tổng cám ơn cô hôm qua đã giúp tôi", Trương Vũ Khanh hơi căng thẳng nói.

Dương Hiểu Huệ nghe Trương Vũ Khanh nói như vậy đứng yên tại chỗ mặt không cảm xúc nhìn Trương Vũ Khanh đáp: "Cô không cần phải cảm ơn tôi, đổi ngược lại là người khác gặp cô trong tình huống đó thì cũng sẽ làm y như tôi vậy thôi, huống hồ chi cô cũng đã có một lần giúp đỡ tôi và bạn tôi, theo tình theo lí tôi giúp lại cô là chuyện nên làm, cộng thêm vụ án phong thư lần trước tôi cũng chưa có dịp gặp để mà cảm ơn cô".

"Tôi có căn dặn bác tài xế rồi, lát nữa cô dùng xong bữa bác tài sẽ đưa cô về, còn bây giờ tôi đi trước, hôm nay tôi có một cuộc họp quan trọng ở công ty, không tiện đưa cô về, cũng không thể ở lại tiếp chuyện cùng cô lâu được". Dương Hiểu Huệ nói dứt câu ánh mắt nhìn xuống đồng hồ đeo ở cổ tay, quới tay cầm lên túi xách, chuyển ánh mắt nhìn đến Trương Vũ Khanh gật nhẹ đầu một cái, bước ra khỏi nhà bếp, đi thẳng một mạch ra cửa lớn của biệt thự, trong sân có đậu sẵn một chiếc xe hơi đời mới, tài xế cũng đã đứng chờ sẵn ở đó. Vừa thấy Dương Hiểu Huệ từ trong biệt thự đi ra, tài xế vội quay người lại mở ra cửa sau chờ sẵn, Dương Hiểu Huệ đi tới cúi người lên xe ngồi xuống và thắt dây an toàn, trong lúc đó tài xế cũng đóng cửa xe lại đi thẳng ra trước đến chỗ của mình mở cửa, lên xe ngồi xuống khỏi động máy cho xe rời đi.

Trương Vũ Khanh nhìn đến thất thần đến khi không còn thấy bóng dáng của Dương Hiểu Huệ mới, xoay người lại nhìn dì Chu cười.

"Haiz, tính tình của cô hai từ nhỏ tới lớn đều như vậy, không thích thân cận với bất kỳ ai ngoài trừ một người. Còn ông bà chủ ở nước ngoài nhiều vì bận công việc làm ăn nên cũng ít về đây lắm, vì vậy tính tình của cô hai mới trở nên lạnh lùng như bây giờ nhưng thật ra là một người rất tốt!", dì Chu thấy Trương Vũ Khanh như vậy nên lên tiếng.

Trương Vũ Khanh cười cười rồi trả lời: "Dạ không sao đâu dì, dù gì con và Dương tổng cũng chỉ mới quen biết nhau đây thôi cũng không gọi là bạn bè thân thiết gì, Dương tổng thì tính tình lạnh lùng đối với con như vậy cũng là phải". Đang nói chuyện với dì Chu, thì điện thoại đổ chuông.

Trương Vũ Khanh đưa tay móc ra chiếc điện thoại đang reo inh ỏi, nhìn màn hình khoảng 2 giây cô mới bắt máy trả lời: "Alo!".

Nghe máy cỡ một phút Trương Vũ Khanh mới cúp máy nhét lại vào túi quần, quay sang nhìn dì Chu nói: "Dì, con xin phép về trước, ở sở còn có việc, hôm nào có thời gian rảnh con lại đến, cám ơn dì và Dương tổng đã giúp", Trương Vũ Khanh nhìn dì Chu nở một nụ cười thật tươi.

Dì Chu nghe Trương Vũ Khanh nói như vậy cũng không tiện giữ người lại, liền trả lời: "Con bận việc thì cứ đi trước, hôm nào rảnh thì ghé lại đây dì nấu mấy món ngon cho con ăn".

Trương Vũ Khanh nghe dì Chu nói vậy liền đáp lại: "Vâng, con biết rồi!". Nhìn bóng dáng Trương Vũ Khanh khuất sau cánh cửa, dì Chu cũng xoay người bước vào nhà.

Trương Vũ Khanh bước chân tới cửa tổ trọng án thì dừng lại, hai tay đút vào túi quần kaki, nhìn quanh một lượt khắp phòng, bốn người bọn Đại Vỹ ai làm việc nấy của mình, nhìn được một chút Trương Vũ Khanh mới bước tới vài bước rồi vỗ tay, tiếng vỗ tay phá tan bầu không khí trầm lặng, thu hút sự chú ý của bốn người, cả đám quay đầu lại nhìn thấy Trương Vũ Khanh đứng kế cửa cười cười.

"Mọi người tập trung lại vào họp ngay!", Trương Vũ Khanh thông báo xong thì đi thẳng vào phòng dành riêng cho thảo luận vụ án, bốn người nghe vậy cũng lần lượt theo sau vào phòng rồi ngồi vào chỗ cố định dành riêng cho mình, Trương Vũ Khanh ngồi giữa, lưng dựa ghế hai chân bắt chéo vào nhau hai tay khoanh trước ngực mặt nghiêm nhìn mọi người: "Vụ án như thế nào? Các cậu lần lượt nói rõ chi tiết cho tôi biết!".

"Nạn nhân là Trần Quý Bình nam giới, độ tuổi từ ba mươi đến ba mươi lăm tuổi, cao khoảng 1m65 đến 1m7, là tài xế xe tải cho công ty Zin Food, theo như bên pháp y khám nghiệm tử thi cho thấy, nạn nhân tử vong là do một vật cứng tác động thẳng vào đầu gây ra tích tụ máu và vỡ hộp sọ, cộng thêm trên thân thể nạn nhân có nhiều vết thương lớn nhỏ mới cũ chưa lành, hẳn là trước khi chết cũng đã bị đánh đập và hành hạ một thời gian". Đại Vỹ vừa nhìn quyển sổ ghi chép vừa nhìn Trương Vũ Khanh trả lời.

"Em cũng đã có xem qua hiện trường, đây không phải là hiện trường gây án đầu tiên, mà là sau khi gây án hung thủ mới đem xác nạn nhân đưa đến đây nhằm đánh lừa chúng ta rằng đây là hiện trường xảy ra đầu tiên", tiếp theo là Quang Đức trả lời.

Hân Hân nhìn vào sổ ghi chép của mình rồi nhìn Trương Vũ Khanh thực lại những gì mình hỏi được: "Em đã lấy khẩu cung và hỏi những hộ dân gần đó, họ nói đã thấy chiếc xe tải đậu ở đó khoảng chừng ba bốn ngày gì rồi, đi qua đi lại, không thấy người đâu cũng không thấy xe di chuyển nên xin nghi mới báo cảnh sát". Hân Hân trình bày xong thì cúi đầu xuống ghi ghi chép chép gì đó vào quyển sổ.

Tiểu Đông nhìn qua mọi người rồi nhìn thẳng Trương Vũ Khanh trả lời: "Khi đến hiện trường em cũng đã có hỏi qua một số người hiếu kỳ vây xem, họ đều nói gần đây không thấy ai lạ mặt cũng không thấy có người nào khả nghi lãng vãng qua lại".

"Đại Vỹ khi nãy cậu có nói là hung thủ dùng vật cứng để gây án, vậy cậu có xác minh được đó là dùng vật gì không?", Trương Vũ Khanh im lặng nãy giờ nghe bốn người họ trình bày, lúc này mới lên tiếng như có đều suy tư, đứng lên đi qua đi lại trong phòng, một tay để ngang ngực, tay kia chóng cằm trầm ngâm.

Đại vỹ đưa ra giả thuyết: "Rất có khả năng hung thủ dùng, một là gậy đánh bóng chày, hai là gậy đánh golf, hai loại đó tuy có cấu tạo khác nhau về hình dáng và kích thước, nhưng độ cứng không thua gì nhau, có thể dùng làm hung khí khi gây án, còn một đặc điểm nữa khi nạn nhân chết hai tay hai chân đều bị chói lại bằng dây rút nhựa, loại dây đó tuy mỏng và nhỏ nhưng chắc chắn vô cùng, một khi bị trói thì có cố vùng vẫy như thế nào cũng không thoát được mà ngược lại có thể bị khứa đứt cả tay lẫn chân. Còn những vết hằn tím trên người nạn nhân có thể được tạo ra bằng một vật hình tròn gì đó chưa thể xác định được".

"Đây cũng chỉ mới là giả thuyết của cậu đưa ra thôi, cũng có khả năng là hung khí khác chẳng hạn, đợi tới khi nào tra được thủ phạm và tìm ra được hung khí tới lúc đó mới có thể chắc chắn những gì cậu suy đón là đúng", Trương Vũ Khanh nghe Đại Vỹ nói ra suy đón của mình thì lên tiếng.

Trương Vũ Khanh nhìn sang Quang Đức tiếp lời: "Cậu nói đó không phải là hiện trường vụ án đầu tiên, có nghĩa là hung thủ đã gây án ở một nơi nào đó rồi mới đem xác đến phi tang nhầm đánh lạc hướng điều tra của chúng ta, rất có khả năng hung thủ sợ vứt xác gần nhà thì cảnh sát sẽ mau điều tra ra, cho nên đem xác bỏ ở một nơi hẻo lánh ít người qua lại, nếu như vậy thì rất có thể hiện trường gây án đầu tiên là nhà ở hoặc nhà kho hay công trình bỏ hoang gì đó chẳng hạn". Trương Vũ Khanh nêu ra suy đón của mình, bốn người bọn họ vừa nghe vừa ghi ghi chép chép lại những ý quan trọng.

"Còn Tiểu Đông cậu có xem qua xe loại đó dùng để vận chuyển gì và làm gì hay không?", Tiểu Đông đang ghi chép thì nghe Trương Vũ Khanh hỏi ngước lên nhìn rồi trả lời:

"Theo như em quan sát và cũng biết chút ít thì loại xe đông lạnh loại nhỏ này, có thương hiệu là Thaco Kia K250 có tải trọng 1,9 tấn với thùng đông lạnh chuyên chở những hàng hóa đi xa và vận chuyển những thực phẩm để không bị hỏng trong quá trình vận chuyển, loại xe như thế này thường thì được các hộ gia đình hay các doanh nghiệp nhỏ ưa dùng vì chúng nhỏ gọn dễ dàng vận chuyển hàng hóa với khối lượng ít đến các khu vực dân cư đông đúc hay các địa điểm xa xôi, đồng thời đảm bảo được sự linh hoạt trong quá trình vận chuyển hàng hóa cộng thêm tiết kiệm được rất nhiều chi phí", Tiểu Đông nói một hơi ra những gì mình biết cho mọi người cùng tham khảo.