Tại phòng thẩm vấn.
Nghi phạm vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt nhìn thẳng xuống bàn, hai tay đan xen vào nhau.
Trương Vũ Khanh lưng dựa ghế, tay cầm bức phát họa xem qua rồi lại nhìn nghi phạm, Đại Vỹ lên tiếng hỏi: "Tên, tuổi, hiện tại sinh sống ở đâu?".
Nghi phạm nghe hỏi ngẩng đầu lên nhưng không trả lời câu hỏi của Đại Vỹ mà hỏi ngược lại: "Tôi đã phạm tội gì mà các người bắt tôi, mau thả tôi ra, không tôi sẽ kiện các người vì tội bắt giữ người trái phép". Nghi phạm vẻ mặt mất bình tĩnh nói.
"Chú à, chúng tôi không có đầy đủ bằng chứng sẽ không tùy tiện bắt người, nếu chú không phạm tội sao gặp chúng tôi chú hoảng sợ bỏ chạy", Đại Vỹ đáp.
"Chẳng lẽ...chẳng lẽ ai gặp cảnh sát bỏ chạy cũng đều làm chuyện phạm pháp hết sao?!", nghi phạm ấp a ấp úng trả lời.
"Không hẳn ai gặp cảnh sát cũng đều bỏ chạy, chỉ có những người gặp chúng tôi bỏ chạy là những người có tật giật mình", Đại Vỹ trả lời kiểu chăm biếm.
Nghi phạm im lặng vẻ mặt sợ sệt, Đại Vỹ hỏi tiếp: "Tên, tuổi, hiện tại sinh sống ở đâu ?".
"Đại Lực, bốn mươi hai tuổi, sống tại Lan Châu".
"Ngày mười hai tháng tám chú ở đâu và làm gì? Có ai nhìn thấy chú không??" Đại Vỹ vừa hỏi vừa ghi ghi chép chép.
"Ngày hôm đó tôi bệnh cảm nặng ở nhà ngủ suốt không có ra ngoài", Đại Lực đáp.
"Hôm đó có ai nhìn thấy và làm chứng cho chú không?" Đại Vỹ tiếp tục hỏi.
"Không ai cả, hôm đó trời mưa to có sấm, ai nấy đều sợ chỉ biết trốn trong nhà, cũng không ai thấy hay làm chứng cho tôi cả".
Trương Vũ Khanh im lặng nãy giờ lên tiếng:"Chú bảo hôm đó chú bệnh ở nhà, sao chú biết hôm đó có mưa to và sấm".
"À, thì... thì madam cũng biết trời mưa thì tất nhiên phải mưa toàn diện chứ không lẽ chỗ mưa chỗ không, hôm đó tôi đang ngủ bỗng có tiếng sấm làm tôi giật mình tỉnh dậy, nhìn ra bên ngoài thì mới biết trời đang mưa". Đại Lực vẻ mặt bắt an trả lời lấp bấp.
"Hôm đó đúng là trời có mưa mà còn mưa rất to nữa kìa nhưng đó chỉ là cảnh tạo hiệu ứng của đoàn làm phim chứ không hề có mưa gió gì ở đây, chú là đang nói dối".
"Chúng tôi đã điều tra và cũng đã thu thập đầy đủ bằng chứng, còn có cả đoạn băng ghi hình, trong đoạn băng này có ghi lại cảnh chú đang thực hiện những gì mình đã làm".
"Chú là đang nghĩ xem tại sao các camera giám sát đều đã bị phá hỏng, nhưng sao chúng tôi lại tìm được đoạn camera trong đó có ghi hình của chú đúng không?".
Trương Vũ Khanh hỏi đúng những gì nghi phạm đang thắc mắc liền gật đầu như giả tỏi.
"Cũng dễ hiểu thôi, con người chúng ta không làm chuyện gì phạm pháp thì sẽ không để lại bằng chứng, còn khi đã phạm pháp rồi thì cho dù có cẩn thận cách mấy cũng sẽ để lại manh mối những nơi từng đi qua, đó gọi là lưới trời l*иg lộng, tuy thưa mà khó thoát. Chú mau mau thành thật khai hết ra để được khoan hồng, bằng không chúng tôi sẽ kiện chú vì tội cho lời khai giả cản trở chúng tôi điều tra". Trương Vũ Khanh ngưng giây lát tiếp lời.
"Ai là người đứng đằng sau chuyện này sai khuyến chú?".
Thấy vẻ mặt Trương Vũ Khanh lạnh lùng nhìn mình, Đại Lực tỏa vẻ bối rối sợ sệt biết hết đường chối cãi giọng run run trả lời.
"Là... là tổng giám đốc của tập đoàn Hưng Thịnh bảo tôi làm. Hắn ta biết tôi đánh bạc nợ một số tiền lớn của bọn xã hội đen, bảo tôi làm giúp hắn một chuyện khi xong việc hắn đưa tiền cho tôi trả nợ", Đại Lực len lén liếc nhìn Trương Vũ Khanh.
"Là phong thư này phải không?" Trương Vũ Khanh vừa nói vừa đưa phong thư ra trước mặt Đại Lực.
Đại Lực nhìn phong thư Trương Vũ Khanh cầm trên tay qua một hồi gật đầu lia lịa trả lời : "Đúng, đúng là nó phong thư đó đấy".
Trương Vũ Khanh để phong thư xuống tiếp tục hỏi: "Hắn ta còn nói gì với chú nữa không?".
"Có, cậu ta nói đợi thêm vài hôm nữa không có chuyện gì xảy ra, sẽ cho tôi làm nốt chuyện còn lại", Đại Lực suy nghĩ một hồi trả lời.
"Hắn ta có nói cụ thể là việc gì không?".
"Tôi có hỏi nhưng cậu ta không chịu nói chỉ bảo tôi khi nào làm xong việc cậu ta giao thì về nhà đợi khi nào cần cậu ta sẽ cho người tìm tôi".
Phòng cục trưởng Lâm.
Trương Vũ Khanh ngồi đối diện cục trưởng Lâm báo cáo về vụ án.
"Cục trưởng, tôi đã điều tra cũng đã bắt được nghi phạm và lấy khẩu cung, nghi phạm cũng đã khai ra hết. Giờ chúng ta đã có đầy đủ bằng chứng có thể khởi tố tổng giám đốc Hưng Thịnh về tội cố ý đe dọa", Trương Vũ Khanh nói.
"Nếu đã có đầy đủ bằng chứng thì cô cứ làm việc theo trình tự", cục trưởng Lâm đóng tập hồ sơ đang xem trả lời.
"Vâng ạ".
"Được rồi, cô đi làm việc của cô đi".
"Yer, sir".
Trương Vũ Khanh quay người tiến đến cửa bỗng phía sau vang lên tiếng cục trưởng Lâm.
"Anh em cũng đã vất vả nhiều rồi khi nào xong việc cô dẫn anh em trong đội đi ăn một bữa".
"Tôi thay mặt anh em trong đội cám ơn sếp rất nhiều!", Trương Vũ Khanh mỉm cười đáp, xoay người đi thẳng ra cửa.
Sau khi xong việc ở sở cũng đã hơn 7 giờ tối, mọi người ai nấy cũng đều đói nên rủ nhau ra quán lề đường ăn mừng vì được cục trưởng khao, khi đã qua hai ba tuần rượu ai nấy cũng có dấu hiệu say.
Đại Vỹ hơi hơi ngà say nhìn ba người đồng nghiệp nói: "Cuối cùng chúng ta cũng đã phá xong vụ án cũng đã khỏi kiện thành công tổng giám Hưng Thịnh không uổng phí công sức mấy tháng nay bỏ ra".
Đại Vỹ ợ một cái cụng ly với ba người họ hô: "Cạn ly".
Bốn người đều đồng loạt uống cạn ly, Trương Vũ Khanh rót đầy ly cho mình và cho ba người họ, nói:
"Cám ơn các cậu rất nhiều, vụ án này phá nhanh như vậy cũng là nhờ một phần từ các cậu, các cậu không quãng ngày đêm cực nhọc dù trời nắng hay trời mưa, không nề hà ngày hay đêm điều tra thu thập chứng cứ mới nhanh chóng phá án, tôi ở đây một lần nữa cám ơn các cậu, các chiến hữu cũng là cộng sự người anh em tốt của tôi".
"Nào cùng nhau cạn hết ly!".
"Cạn ly!".
"Vô!" Trương Vũ Khanh đứng không vững ngã qua ngã lại hô to một tiếng làm mọi người xung quanh ai nấy cũng đều quay đầu lại nhìn.