Nữ Cảnh Sát Và Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 3

Tổng công ty Dương thị trên tầng cao nhất.

Trong không gian yên tĩnh, vang lên tiếng gõ bàn phím.

"Lách cách lách cách".

Một gương mặt tinh xảo nhưng vô cùng lạnh lùng đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, tay gõ bàn phím liên tục.

Bỗng tiếng gõ cửa vang lên "Cốc cốc cốc".

Vẫn đang tập trung nhìn màn hình Dương Hiểu Huệ lên tiếng "Mời vào!".

Thư ký Bích Ngọc đẩy cửa bước vào đi thẳng tới trước bàn làm việc của Dương Hiểu Huệ còn cách một khoảng dừng lại.

"Tổng giám đốc, bên ngoài có cô Diệp Hạ muốn gặp tổng giám đốc".

"Cô cho cô ấy vào đi!" Dương Hiểu Huệ trả lời nhưng không ngẩn đầu vẫn tiếp tục công việc của mình.

Thư ký Bích Ngọc đáp: "Vâng!" rồi xoay người đi thẳng ra cửa.

Lát sau, trong căn phòng vốn yên tĩnh vang lên giọng nói đầy yêu nghiệt: "Tiểu Huệ Huệ à...!".

Dương Hiểu Huệ nghe giọng nói đầy yêu nghiệt gọi tên mình, rùng mình một cái, nhưng không ngước lên nhìn vẫn tiếp tục công việc lên tiếng hỏi: "Sao cậu tới đây, hôm nay cậu không có bận việc gì à?".

"Cậu ngồi đó đợi mình một chút, mình cũng gần xong việc rồi". Dương Hiểu Huệ nói tay vẫn đánh bàn phím đều đều.

Nghe vậy Diệp Hạ đến chỗ bàn dành cho khách ngồi xuống bĩu môi, lưng dựa ghế, hai chân bắc chéo nói:

"Mình nói này tiểu Huệ Huệ sao cậu lại tham công tiếc việc đến thế, muốn cùng cậu ăn bữa cơm cũng khó như vậy à, gọi cho cậu mấy cuộc, cậu không bắt máy nên mình phải tự thân vận động đến đây tìm cậu khổ cho thân già này đây". Diệp Hạ vẫn nói với chất giọng đầy yêu nghiệt vừa nói vừa đưa bàn tay mình lên trước mặt nhìn ngắm, như nghĩ đến chuyện gì cô nghiêm chỉnh lại liền hỏi:

"Còn chuyện phong thư gì hôm bữa cậu nói với mình sao rồi, bên cảnh sát họ nói thế nào?".

Thư ký Bích Ngọc từ ngoài bưng trà đi vào để xuống trước mặt Diệp Hạ, Diệp Hạ nhìn cô mỉm cười, cô cười nhẹ đáp lại rồi đi thẳng ra ngoài.

Nghe Diệp Hạ nói thế, Dương Hiểu Huệ dừng công việc cầm di động lên nhìn một chút, rồi để xuống.

Dương Hiểu Huệ tháo cặp mắt kính xuống xoa mi tâm một chút trả lời:

"Bên cảnh sát họ không có liên lạc với mình nên mình cũng không rõ lắm, còn chuyện hôm nay cậu đến đây tìm mình, cho mình xin lỗi bận quá cậu gọi mình không hay, để cho cậu phải cất công đến đây một chuyến vậy chầu ăn hôm nay mình mời". Dương Hiểu Huệ đi vòng qua bàn tiến tới chỗ Diệp Hạ, ngồi đối diện hai chân bắt chéo hai tay khoanh trước ngực, mặt không cảm xúc.

Diệp Hạ thấy Dương Hiểu Huệ như thế cũng đã thành thói quen chỉ biết lắc đầu, thở dài một hơi nói.

"Haiz, trời phú cho cậu một gương mặt tuyệt mỹ như thế, nhưng thật đáng tiếc không dùng được".

Dương Hiểu Huệ nghe mấy lời đó cũng không nói gì, ngồi im thinh thích suy nghĩ gì không biết.

Thấy Dương Hiểu Huệ không có phản ứng gì với lời nói của mình, Diệp Hạ chòm người qua đưa tay chọt chọt mặt Dương Hiểu Huệ, Dương Hiểu Huệ hồi thần hỏi: "Cậu làm gì vậy?".

Diệp Hạ trở lại tư thế ban đầu trả lời: "Mình nói chuyện với cậu, cậu có đang nghe mình nói không? Thật tình nói chuyện với cậu để mình nói chuyện với đầu gối mình còn tốt hơn!".

Diệp Hạ lấy ly trà uống một ngụm, tiếp lời: "Mình là bạn thân của cậu còn không chịu nổi tính tình lạnh lùng từ cậu, làm gì có ai chịu nổi mà dám theo đuổi cậu, đời này của cậu phải làm bà cô già hiu quạnh suốt đời rồi, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc!" Diệp Hạ nở nụ cười châm chọc, ung dung uống một hơi hết ly trà.

Dương Hiểu Huệ mặc kệ lời châm chọc, mặt lạnh như tiền lên tiếng: "Cậu nói xong chưa, nếu nói xong thì đi ăn trưa, lát mình còn có việc, còn như chưa cậu cứ tiếp tục ở đây nói, mình đi trước". Dương Hiểu Huệ cầm túi xách rời khỏi phòng làm việc, Diệp Hạ mồm chữ O miệng chữ A nhìn Dương Hiểu Huệ đi nói không thành lời, cầm túi xách chạy đuổi theo gọi với giọng ai nghe cũng sởn hết cả gai óc.

Khu vực làm việc của tổ trọng án, Trương Vũ Khanh cùng ba người Đại Vỹ ngồi quanh bàn thảo luận về vụ án, Trương Vũ Khanh lưng dựa ghế hai tay khoanh trước ngực chăm chú nghe Đại Vỹ báo cáo từng chi tiết vụ án.

"Theo như những gì em hỏi được từ những hộ dân sống gần đó, hôm xảy ra vụ việc có thấy một người lạ mặt đi ngang nhưng không thấy rõ vì hắn đeo khẩu trang và đội nón che khuất mặt, chỉ thấy được từ sau lưng, ước chừng cao khoảng một mét bảy mét tám gì đó, trên người mặc áo khoát gió màu đen, đội nón kết đen, chân đi khập khiễng một chút, theo như những gì người dân kể thì người này có thể là nam giới". Đại Vỹ vừa nói vừa lật sổ ghi chép, tường thuật lại những gì mình điều tra được.

"Em cũng đã đi tìm xung quanh nhưng không biết tại sao camera giám sát gần khu vực xung quanh đó đều bị hư hỏng, em cũng đã nhìn qua mặc dù còn rất mới", Tiểu Đông tiếp lời.

Trương vũ Khanh trầm ngâm lát sau lên tiếng: "Theo những gì Tiểu Đông nói chứng tỏa có người cố ý phá hỏng những camera giám sát để không bị ghi hình và dễ dàng hành động".

"Nếu theo lời cậu nói như vậy có nghĩa là cậu không có tìm được đoạn camera ghi hình nào sau?".