Một lúc lâu sau, cô mới nhận ra rằng đó không phải là thác nước, mà là xương thịt của cô đã đổ ra.
Cô đã chết theo đúng nghĩa đen.
Làm sao cô có thể chiến đấu với một con quái vật được chứ?
Con người từ dưới nước lên cạn, từ trên cây đi vào tàng cây, từ tứ chi chạm đất đến đứng dậy đi thẳng, từ ăn tươi nuốt sống đến lần đầu tiên khoan củi để nhóm lửa. Dòng máu của tổ tiên chảy trong cơ thể cô, gen của cô mang câu trả lời chính xác nhất - Tạo hóa không thể tạo ra một con người khác từ các công thức di truyền, xác suất, môi trường, biến thể và tiến hóa.
...Nếu cô hoàn hảo như vậy, thì tại sao cô không thể đối kháng với quái vật?
Cô không muốn chết.
Cô không thể chết.
Chu Giảo đột nhiên mở mắt ra.
Khuôn mặt của cô đã có màu của sự hấp hối.
Nhưng hàm dưới của cô đột nhiên nhô ra khỏi má, hai hàm đột nhiên dùng sức, cắn mạnh xúc tu của Giang Liên.
Con ngươi của Giang Liên đột nhiên co lại, cố gắng rút xúc tu của mình ra.
Trong giây tiếp theo, Chu Giảo đưa tay ra và ấn chặt cổ hắn.
Lòng bàn tay cô như mang dòng điện mấy vạn vôn, hiển nhiên hắn không sợ điện - đối với hắn mà nói, chẳng khác gì bị côn trùng đốt.
Nhưng mà, giờ khắc này, hắn lại cảm giác được mỗi một tế bào mà cô chạm vào đều nóng bỏng đến tê dại, điên cuồng đóng mở.
Sự chủ động đυ.ng chạm của Chu Giảo khiến hắn ngây ngất cả người.
Nhưng ngay sau đó, Giang Liên sững người.
Chu Giảo cắn đứt các xúc tu của hắn và nuốt chửng chúng.
Đây cũng không phải chuyện gì to tát, các xúc tu đứt đoạn cũng là bộ phận của hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về với hắn.
Vấn đề là, một khi xúc tu của hắn xâm nhập vào cơ thể sinh vật khác, sinh vật đó sẽ bị nhiễm độc, không khác gì bị ký sinh.
Mùi vị của Chu Giảo sẽ bị thay đổi bởi các xúc tu của hắn, sẽ khác so với trước đây.
Hắn sẽ vĩnh viễn mất đi mùi của Chu Giảo.
Giang Liên từ từ đứng dậy.
Những xúc tu bám vào mặt Chu Giảo và bên trong phòng thí nghiệm thu vào những vết nứt trên mặt hắn như một tia chớp.
Ngay lập tức, khuôn mặt hắn trở lại bình thường, với vẻ lạnh lùng, không có một chút cảm xúc.
Không có kính che lại, trong mắt hắn càng thêm vô nhân tính, lộ ra một loại hờ hững hoàn toàn ly khai xã hội loài người, bởi vì không liên quan gì với con người, thậm chí làm cho người ta rất khó cảm thấy hoảng hốt cùng kinh hãi.
Chỉ cảm thấy xa lạ và quái dị.
Hắn không nhìn Chu Giảo, quay người bước ra ngoài.
Thi thể biến dị muốn cùng hắn rời đi, nhưng Giang Liên không ngẩng đầu, một cái xúc tu từ trong cơ thể hắn chui ra, nghiền nát đầu của nó.
Hắn cũng muốn gϊếŧ "Tạ Việt Trạch", nhưng dừng một lát, hắn chỉ thu lại những xúc tu trong "Tạ Việt Trạch".
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không muốn ngửi thấy mùi của nhân loại nữa.
Khiến hắn ghê tởm.
-
Chu Giảo có một giấc mơ rất đau đớn.
Cô dường như đang lơ lửng trên bờ vực của cái chết, thở dốc.
Chỉ cần cô há miệng hít vào, máu sẽ phun ra từ dưới lưỡi như một cái lò xo.
Tinh thần của cô đang héo mòn, cơ thể cô đang chết dần chết mòn.
Cô không có cách nào ngăn cản.
Chu Giảo cố gắng thở và vùng vẫy, cố gắng bắt lấy một mảnh gỗ trôi dạt trên mặt nước xa xa. Cô thậm chí còn nhớ lại cuộc sống của chính mình, cố gắng tìm kiếm một số tiếc nuối để kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn sinh tồn trong cơ thể. Đáng tiếc, cô không có gì để hối tiếc. Cô vẫn luôn... không muốn gì cả.