Chất lỏng cơ thể của hắn có tính ăn mòn cao, có thể hòa tan tất cả các mô sinh học.
Chỉ cần Chu Giảo rơi vào xúc tu của hắn, trong vòng chưa đầy hai giây, cô sẽ biến thành một vũng thịt không thể nhìn rõ.
Nhưng điều hắn không chắc là, một khi hắn dùng xúc tu kẹp lấy cô, liệu hắn có thể nếm được tinh túy của mình và hoàn toàn bị mùi của cô chiếm giữ hay không.
Hắn không muốn chạm vào sinh vật bẩn thỉu cấp thấp này, hắn không muốn say mê mùi hương của cô.
Chu Giảo không biết tâm lý hoạt động của Giang Liên, nhưng cô đã đối phó với nguy hiểm quanh năm, cơ hồ ngay khi Giang Liên đối với cô có ác ý, cô đã quay đầu lại như thể cảm nhận được điều gì đó.
Cô bắt gặp ánh mắt của Giang Liên.
Ánh mắt họ gặp nhau trong giây lát.
Giang Liên dừng lại một chút, nhìn đi chỗ khác: “Cô định đứng đó bao lâu?”
Giọng nói của hắn lạnh lùng, lộ ra vẻ chán ghét.
Chu Giảo do dự một lúc: "Bác sĩ Giang, tôi nghi ngờ ..."
"Cô không cần nói cho tôi biết những gì mình nghi ngờ." Giang Liên lạnh lùng nói, "Tôi không phải là người của các cô, tôi đến đây làm việc bởi vì tôi có sở thích này. Đây là con đường hợp pháp duy nhất, tôi không muốn liên quan gì đến cô ngoại trừ khám nghiệm tử thi."
Khóe miệng Chu Giảo khẽ giật.
Cô biết ngay hắn sẽ như thế này mà.
Người này bình thường đầu óc có vẻ sáng suốt, nhưng chỉ cần cô nói chuyện với hắn, cho dù giọng điệu có dịu dàng đến đâu, nội dung bình thường đến đâu, hắn cũng sẽ lập tức trở nên thờ ơ, ác ý, khó giao tiếp.
Chu Giảo thực sự muốn mặc kệ hắn, nhưng chức vị của cô cũng được coi là một nửa cảnh sát——Mặc dù Giang Liên là thành viên dự bị cho những tên sát nhân biếи ŧɦái, nhưng cô phải bảo vệ hắn cho đến khi hắn thực sự phạm tội ác tày trời.
Chu Giảo chỉ có thể nuốt giận làm công tác tư tưởng cho hắn: “Bác sĩ Giang, tôi biết giữa chúng ta có một khoảng cách…” Mặc dù cô không biết khoảng cách đó là gì, “Nhưng khi đối mặt với nguy hiểm, tôi không biết trước tiên có thể bỏ qua ân oán trong quá khứ hay không, nghe tôi nói mấy câu..."
Giang Liên không đáp.
Hắn đi đến chỗ thi thể tiếp theo, cúi đầu xuống bắt đầu mổ xẻ và phân loại.
...Được rồi, trên đường công tác ai mà không gặp một vài đồng nghiệp cực phẩm chứ.
Chu Giảo hít một hơi thật sâu, mở một chai nước khoáng, uống một ngụm lớn, đặt nó sang một bên rồi đi giúp đồng nghiệp cực phẩm đào dạ dày của xác chết.
Lúc này, bóng đèn sợi đốt trên đầu đột nhiên phát ra một tiếng "xèo xèo", bởi vì quá nhẹ, giống như bị một con thiêu thân đập vào, Chu Giảo không phát hiện ra dị thường này.
Đồng thời, cô cũng không nhận ra cái bóng phía sau cô đang mở rộng.
Cái bóng lan về phía cô như một làn sóng, nó đi đến đâu, mọi thứ cô chạm vào đều tan biến hoàn toàn - bao gồm cả chai nước khoáng uống dở.
Rất nhanh, bóng đen không phát ra tiếng động biến mất ở trong cái bóng của cô, một giây sau, một cái xúc tu màu tím đen đột nhiên rút ra, một đạo lạnh như băng từ trên đỉnh bắn ra, đâm về phía sau gáy của Chu Giảo ——
Tất cả những điều này xảy ra trong nháy mắt, Chu Giảo hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm phía sau, vẻ mặt của Giang Liên cũng vậy.
Không ngờ, ngay lúc gọng kìm sắp xuyên qua gáy Chu Giảo - Chu Giảo đột nhiên ôm lấy cổ Giang Liên, đồng thời cầm dao mổ, nhanh như chớp dí vào cổ họng hắn.
Giang Liên sững người.
Những xúc tu hung dữ cũng đình trệ giữa không trung.
Giang Liên rất cao, gần 1,9 mét, Chu Giảo thấp hơn hắn 20 cm, phải cố gắng rất nhiều mới có thể kiềm chế được hắn.
Nhìn qua hắn trông có vẻ gầy gò và yếu ớt, trên thực tế, cánh tay, vai, bụng và chân của hắn được bao phủ bởi những cơ bắp rắn chắc và uyển chuyển, mỗi đường nét đều ẩn chứa sức mạnh bùng nổ sắc bén.
Chu Giảo lo lắng hắn sẽ đột nhiên dùng sức để chống lại cô, một tay móc cổ hắn, tay kia ấn vai hắn rồi nhẹ nhàng nhảy lên, hai chân cô quấn chặt lấy cổ hắn như cỏ dại, đồng thời dùng dao mổ dí sát vào cổ họng hắn, hầu kết phập phồng cắt ra một đường máu nông.
Kỳ thật, Chu Giảo hoàn toàn lo lắng nhiều - khoảnh khắc cô ôm Giang Liên, người sau đã mất đi khả năng suy nghĩ bình thường.
Ác ý và băn khoăn nhanh chóng rời bỏ hắn như một làn sóng thủy triều ngoài khơi.
Khát dục.
Du͙© vọиɠ điên cuồng từ trong lòng hắn dâng lên, mãnh liệt đến mức khiến da đầu, lưng, lưỡi và từng lỗ chân lông của hắn run lên.
Hắn nhắm mắt lại, nuốt một ngụm nước bọt, gần như cố gắng hết sức để không cúi xuống dùng mũi lau lưỡi đao của cô, chỉ để ngửi thấy mùi của cô nhiều hơn.
Từ góc độ này, Chu Giảo không thể nhìn rõ vẻ mặt của Giang Liên.
Cô cũng không muốn nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
Cô cầm dao mổ, trịnh trọng mà bình tĩnh nói: “Thu dọn công việc trước đi, tôi có chuyện muốn nói - bác sĩ Giang, anh cho rằng tôi không có tức giận sao?”
Có cái gì đó đang cản trở cô, nhưng nhịp tim của cô đột nhiên tăng nhanh , bang bang bang khiến ngực cô tê tái.
Những ngón tay cô mềm nhũn, gần như không cầm chắc được con dao mổ.
——Phản ứng vật lý kỳ lạ lại xuất hiện.
Mẹ kiếp, sao lại vào lúc này?
Cô không thể rời xa Giang Liên được, nếu lúc này cô rời khỏi vai hắn, cả đời này cô cũng đừng nghĩ tới chuyện công tác tốt đẹp nữa!
Cô thở ra một hơi nặng nề, dùng hai ngón tay vỗ nhẹ vào mặt hắn và khiển trách: "Tôi hỏi anh một chuyện."
Giang Liên không nói lời nào.
"Họ Giang, tôi biết anh không thích tôi, anh có thích tôi hay không tôi cũng mặc kệ, tôi chỉ hy vọng anh có thể giống một người trưởng thành biết sắp xếp thứ tự ưu tiên —— những thi thể này đại khái là lẫn lộn biến dị cao cấp. Giống như..."
Chu Giảo còn chưa nói xong, sắc mặt đã biến đổi, hai tay run rẩy, máu tươi suýt chút nữa phun ra ba thước.
——Giang Liên quay đầu sang một bên, ánh mắt sau cặp kính vẫn nhìn cô đầy chán ghét, nhưng hầu kết của hắn lại lăn xuống, hắn liếʍ ngón tay cô.
Chu Giảo: "..."
Không muốn cùng cô nói chuyện thì thôi, cần gì phải chơi lớn như vậy chứ? !
Trong mắt Chu Giảo hiện lên một tia tức giận: "Giang Liên, tôi không có đùa giỡn với anh! Lúc trước anh đã bị loại biến dị cao cấp ký sinh, tôi không tin anh không biết bọn chúng nguy hiểm..."
"Loại biến dị cao cấp?" Giang Liên gằn từng chữ một.