Công Khai

Chương 2.3

Hả?!!!

Đôi mắt luôn lấp lánh đầy tình cảm của Tần Mang lúc này mới mở to, sau một lúc lâu, cô mới mở miệng: “Tại sao?”

Còn có người món ngon đã dâng tận miệng mà còn ngậm miệng lại không ăn sao?

Hạ Linh Tễ đã đọc xong trang cuối cùng của tài liệu và đứng dậy tắt hết đèn.

Trong không gian tối đen như mực và ngột ngạt, chỉ có khung cửa sổ kim loại màu trắng bạc tỏa sáng lạnh lẽo dưới sự khúc xạ của ánh trăng.

Cùng lúc đó, giọng nói bình tĩnh gần như máy móc của người đàn ông vang lên:

“Giá trị thu hoạch không được tỷ lệ thuận với chi phí phải trả.”

Tần Mang, tân binh vừa tiếp xúc với “xã giao buôn bán” gặp phải sự nghiệp Waterloo*.

Đầu năm nay, các nhà tư bản dùng quy tắc ngầm đều phải cân nhắc về vấn đề chi phí sao?

Từ từ?

Cho nên, hành động thắt đai áo ngủ vừa rồi của Hạ Linh Tễ?

Đại biểu là huề nhau?

Cũng đúng nha.

Việc này không cần tính phí?!

Chờ đến khi Tần Mang ý thức được mình bị lừa thì khuôn mặt xinh đẹp tức giận quay đầu lại: “Anh…”

Điều lọt vào tầm mắt cô là hình ảnh người đàn ông đang lặng lẽ nhắm mắt lại. Dưới ánh trăng còn sót lại, khuôn mặt của anh đẹp như tranh vẽ, sáng như ánh trăng.

Lúc này hai tay anh bắt chéo trước bụng, ngay cả tư thế ngủ của anh cũng là tư thế như được thước đo vẽ ra, như thể anh đang ngủ quên, khiến cho Tần Mang đành phải nuốt xuống lời nói vừa ra khỏi miệng. Cô không dám thật sự cãi nhau với anh.

Nghĩ đến một năm kết hôn này của bọn họ là thời điểm bận rộn nhất của Hạ Linh Tễ, anh thường xuyên đi công tác, lần này lại rời đi hơn hai tháng nên thời gian bọn họ ở chung không nhiều.

Cô cũng không thật sự hiểu tính cách của Hạ Linh Tễ.

Nhưng với sự nhạy bén tìm ưu và tránh nhược điểm từ nhỏ, mặc dù tính cách của Tần Mang không kiêng nể gì cả, nhưng cô sẽ không thật sự chạm vào điểm mấu chốt của đối phương.

Trên đời không có gì khó cả.

Vì thế cô đã bỏ cuộc.

Tần Mang quấn chăn đi sang bên kia ngủ. Trước khi đi ngủ, con sông ranh giới giữa Sở và Hán đã được phân ra rõ ràng.

Cô vốn tưởng rằng nếu đổi chỗ sẽ khó ngủ, nhưng không ngờ, cô lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, thậm chí còn có một giấc mơ.

Cô mơ thấy mình đang mặc chiếc váy đỏ nhảy múa, ai ngờ khi nhảy thì lại có ngọn lửa bốc lên từ lòng bàn chân, dần dần lan ra gấu váy, lan ra toàn thân với tốc độ cực nhanh.

Cô cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi tấm vải đang cháy trên người, may mà đã nhanh chóng thoát ra ngoài.

Lúc này, đầu ngón tay chạm vào thứ gì đó có cảm giác mát lạnh, tựa như bên trong sa mạc đột nhiên tiến vào sông băng, hơi lạnh, thoải mái lại trơn mịn. Tần Mang ôm lấy theo bản năng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, thở phào nhẹ nhõm.

Rất dễ chịu.

Ngay lập tức làm dịu đi cơn nóng trên cơ thể cô.

Nhưng chưa được bao lâu, núi băng cũng bắt đầu nóng lên, giống như có thể đốt cháy làn da mỏng manh và mềm mại của cô.

Tần Mang chán ghét buông tay ra, đồng thời thử đẩy ra.

Ai ngờ, cổ tay mảnh mai dễ dàng bị khớp ngón tay như một chiếc mỏ hàn của người đàn ông giữ lại.

Lông mi Tần Mang run rẩy, rất vất vả mới đấu tranh để mở ra.

Lọt vào tầm mắt cô là đôi mắt uy hϊếp cực kỳ rõ ràng.

Trong bóng tối, đôi đồng tử màu xanh xám vẫn luôn lạnh lùng của người đàn ông lúc này như lớp dung nham ẩn nấp trong dòng sông băng đang tràn ra từ những khe nứt.

Cảm nhận được sự nguy hiểm khi tiếp xúc da thịt, Tần Mang dần dần tỉnh lại. Cô chợt nhận ra núi băng trong giấc mơ chính là hình dáng cơ bụng đang dần nóng lên dưới lòng bàn tay cô của Hạ Linh Cơ.

Thể chất của cô như cái bếp nhỏ, chỉ cần chạm nhẹ là thấy nóng toàn thân, nhất là vào mùa hè, sáng sớm, cô thường xuyên phát hiện chiếc váy ngủ được mặc ngay ngắn ban đêm đã không còn nữa.

Vì vậy, bình thường cô ngại phiền phức nên sẽ trực tiếp ngủ khỏa thân.

Não nhỏ của Tần Mang xoay chuyển rất nhanh, đôi mắt còn vương mệt mỏi xoay tròn, đầu tiên là phản bác lại: “Đã nói là bổn phận của người làm ăn không dùng quy tắc ngầm với ngôi sao nữ không phải sao, hơn nửa đêm cứng rắn thành như vậy, anh có lịch sự không?”

Ngón tay Hạ Linh Tễ làm như vô ý vuốt ve cần cổ thon dài của cô, hơi nóng thiêu đốt khiến Tần Mang co rụt lại.

Giọng điệu lạnh lùng thường ngày của anh nhuốm một chút khàn khàn, đôi môi mỏng phát ra một âm tiết ngắn gọn và rõ ràng: “Ừm.”

Với một người vợ hợp pháp trong vòng tay, anh chưa bao giờ để mình chịu thiệt.

Trong khoang mũi là hương thơm thoang thoảng từ cơ thể cô, bông hoa hồng ở vùng đất không người, lười biếng và cấm kỵ, hấp dẫn người ta đến hái.

Vì vậy, anh chậm rãi gọi: “Bà Hạ.”

Ý tứ rõ ràng, nhắc nhở cô làm tròn nghĩa vụ vợ chồng.

Ha ha ha.

Đồ chó, muốn chơi gái không tốn tiền.

Về mặt lý trí, Tần Mang muốn từ chối, nếu không chẳng phải sẽ rất mất mặt sao.

Nhưng má nó, tên chó chết này lại trực tiếp—

Đã lâu chưa quan hệ nhưng lại khiến cô bốc hỏa, còn nửa nạc nửa mỡ nữa.

Quên đi, quên đi.

Ngủ là ngủ.

Không phải Mạnh Đình nói cô không xứng ngủ sao?

Lúc này, Hạ Linh Tễ vô tình nhìn thấy chiếc đồng hồ treo trên tường.

Kim đồng hồ chỉ bốn giờ sáng.

Người đàn ông nhìn khuôn mặt quyến rũ trong vòng tay của mình bằng đôi mắt sâu thẳm, mái tóc đen xõa tung bên gối, ngay cả sợi tóc cũng đầy vẻ quyến rũ chấn động lòng người.

Không đủ thời gian.

Ngay khi Tần Mang chuẩn bị tốt tâm lý: “Đến…” đi.

Còn chưa dứt lời, cơ thể đàn ông đầy cảm giác giam cầm đột nhiên rời đi.

Chỉ để lại một câu nói như gió nhẹ mây trôi:

“Mượn chút đồ.”

Nói xong, Hạ Linh Tễ bình tĩnh xé một mảnh vải ren màu tím nhạt từ mắt cá chân mảnh khảnh và thanh tú của cô gái.

Dưới ánh sáng mờ ảo, xương ngón tay thon dài của anh lạnh như ngọc, ngay cả những đường gân nổi cũng tràn đầy cảm giác kiêu ngạo như được sống trong nhung lụa. Cố tình, ngón tay thon dài lạnh lùng ấy lúc này lại được quấn một mảnh vải nhỏ mềm mại, đầy màu sắc.

“Anh…”

Hạ Linh Tễ ở bên giường, lịch sự như quý ông, nói thêm: “Cảm ơn.”

(*) Waterloo: là một trong những trận đẫm máu nhất của đầu thế kỷ 19, là trận chiến cuối cùng của hoàng đế Napoleon với gần 200.000 binh lính của 7 vùng lãnh thổ đều tham gia chiến đấu. Khi tiếng súng đầu tiên khai hỏa cho tới 9 giờ sau đó quân Napoleon đầu hàng, có khoảng 65.000 lính đã chết hoặc bị thương.