Mỗi người tay cầm một cái liềm, nhiệm vụ hôm nay là chặt cây khoai lang.
Hôm nay Chu Mỹ Lệ cũng đến, mặt chị ta còn hơi sưng, góc mắt có chỗ tím một miếng.
Hạ Thanh Thanh chẳng nhìn chị ta một cái.
Ngược lại Hồ Hiểu Mai nhìn chằm chằm vào chị ta, cố ý cười hỏi: “Ôi, mặt cô bị sao thế?”
Chu Mỹ Lệ biết Hồ Hiểu Mai là một nhóm với Hạ Thanh Thanh, Hồ Hiểu Mai hỏi mình như vậy là muốn chế nhạo mình. Nếu mình tranh cãi với cô ta thì lại đúng ý cô ta rồi.
“Không sao, chỉ là một hiểu lầm.”
Hồ Hiểu Mai muốn giúp Hạ Thanh Thanh xả giận, lấy chuyện hôm qua ra nói lại. Làm cho chị ta xấu hổ. Không ngờ Chu Mỹ Lệ còn khôn ngoan, cứ như vậy đã hóa giải được.
Hạ Thanh Thanh trong đám người nhìn thấy Lý Vệ Quốc, Lý Vệ Quốc cũng đang nhìn cô. Ánh mắt gặp nhau, hai người cười hiểu lòng nhau.
Cùng đám người không lâu đã đến nơi làm việc, trong thôn có hai trăm người, phải làm gần bốn trăm mẫu đất.
Chỉ riêng người đã đứng thành một đống.
Thu hoạch khoai lang trước tiên phải chặt cây khoai lang trên mặt đất, rồi dùng cuốc đào khoai lang trong đất ra. Sau đó thu hoạch khoai lang. Khối lượng công việc vẫn rất lớn.
Đại đội trưởng đứng phía trước bắt đầu phân công nhiệm vụ. Người tính điểm tay cầm sổ tính điểm.
“Hôm nay mọi người phải làm việc, là chặt cây khoai lang. Ngày mai chúng ta mới đào khoai lang trong đất ra. Tin từ trên nói tuần này có thể sẽ có tuyết. Vì vậy, chúng ta phải gặt gấp để gieo trồng, thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều.
Nhiệm vụ hôm nay rất nặng, lao động trẻ khỏe mỗi người năm luống. Chúng ta phụ nữ đồng chí ba luống. Ai có thể làm xong việc trong tay hôm nay, ngoài được tính đủ điểm mười điểm, còn được thêm hai điểm.”
Nhìn miền đất không nhìn thấy bờ, Hồ Hiểu Mai thở dài nói với Hạ Thanh Thanh: “Điều kiện là rất hấp dẫn, nhưng khối lượng công việc lớn như vậy, ai có thể hoàn thành được?”
Hạ Thanh Thanh nếu ở trước đây cũng sớm lo lắng chết mất, nhưng hôm nay cô không lo.
Trước khi đến cô đã vào không gian mang ra một chai nước suối thần. A Ly nói nước suối thần này không chỉ có thể chữa bách bệnh, mà còn có thể cường thân kiện thể có sức khỏe không cảm thấy mệt mỏi.
“Không sao, tôi làm xong sẽ giúp cậu.”
Hồ Hiểu Mai cười: “Cậu đừng đùa nữa, cậu còn kém hơn tôi. Tôi làm xong sẽ giúp cậu mới đúng.”
Hạ Thanh Thanh cũng cười, trước đây có vẻ là như vậy.
“Đại đội trưởng, tôi xem hôm nay hai điểm công này chẳng ai lấy được. Muốn làm xong trong một ngày không phải làm cho người ta mệt chết sao.” Nhị Lăng Tử cười khẩy than phiền.
“Mắt là kẻ hèn, hai tay là anh hùng. Mọi người cúi đầu làm, sớm làm xong sớm nghỉ ngơi dù sao cũng là việc của chính mình.”
Mọi người cũng biết đại đội trưởng đã quyết định việc này, ở đây nói chỉ là muốn phát tiết một chút, chẳng thể nào thay đổi ý muốn của đại đội trưởng.
Mọi người tản ra, vung liềm cúi đầu làm việc.
Hạ Thanh Thanh được phân ba luống đất ở mép.
Lý Vệ Quốc được phân ở bên kia, cách cô vài chục mét.
Hạ Thanh Thanh đứng trước ba luống đất của mình, lá cây dày đặc khiến người không biết bắt đầu từ đâu.
Vì rễ cây của khoai lang rất phát triển, một cây khoai lang non có thể phát ra nhiều nhánh rễ lan ra bốn phía. Nhiều nhánh rễ khoai lang lộn xộn quấn vào nhau, chặt rất vất vả.
Cô lật cây khoai lang mép lên trên luống để lộ rễ chính, rồi dùng liềm chặt. Như vậy có thể tiết kiệm không ít thời gian.