Người khác không dám vào, cô vào nhiều lần nhưng không vào quá sâu, chỉ là phía sau của ngọn núi này.
Cô thu hoạch được rất nhiều đồ tốt. Cô nhớ phía sau núi còn có một nguồn suối thiên nhiên, xung quanh có không ít rau dại.
Cô còn ở đó cứu được một con hồ ly nhỏ bị bẫy kẹp. Cô mang con hồ lỳ về điểm thanh niên tri thức để chữa thương cho nó, nó ở điểm thanh niên tri thức một tháng chân mới hồi phục hoàn toàn.
Sau đó nó cứ ở lại điểm tri thức không rời cô. Sau này nó bỗng nhiên biến mất, từ đó không bao giờ gặp lại.
Hồ Hiểu Mai thấy cô ngây người, dùng khuỷu tay chọc cô một cái: “Thanh Thanh, cậu đang nghĩ gì vậy?”
Hạ Thanh Thanh cười nói: “Bên ngoài không còn, chúng ta đi vào trong chắc chắn sẽ tìm được. Hay là vào trong xem thử đi.”
Hồ Hiểu Mai nhìn sâu trong núi lớn, do dự lắc đầu: “Thanh Thanh, chúng ta đừng đi nữa. Nếu từ trong ra một con sói hổ gì thì chết chắc rồi.”
“Không sao đâu. Người nói mấy thứ kia đã ai từng thấy? Chúng ta sợ chúng, chúng cũng sợ người.”
“Tôi không đi, không thể vì một miếng ăn mà đánh mất mạng. Tôi cũng không cho cậu đi. Chúng ta về đi.” Hồ Hiểu Mai rất sợ.
Từ bé chị ta đã nhát gan, buổi tối đi vệ sinh cũng phải nhờ Hạ Thanh Thanh đi theo, đối diện với núi Cửu Long bí hiểm khó lường, chưa nói đến vào trong chỉ nghĩ đến cũng khϊếp sợ.
Hạ Thanh Thanh rất muốn đi xem nguồn suối đó còn không, liền nói với Hồ Hiểu Mai: “Cô ở đây đợi tôi một lát, tôi không đi chỗ khác, chỉ đi phía sau của ngọn núi xem một chút. Nếu có rau dại, lần sau chúng ta mang thanh niên tri thức nam đến cùng đào.”
“Vậy được. Cậu nhất định phải mau về đấy.”
Hạ Thanh Thanh một mình đi vào trong núi. Chỗ này không có đường, khắp nơi là bụi cây khô cỏ úa với đống đá.
Cô vô tình bước trượt chân rồi rơi xuống. Đây là nửa đường lên núi, rơi xuống chắc chắn không sống được.
Cô mới trọng sinh lại, thù còn chưa trả lại phải chết. Thật là không cam lòng.
Cô từ từ nhắm mắt chờ đợi cảm giác đau đớn khi rơi xuống đất và chờ đến cái chết. Bỗng nhiên tai cô nghe thấy một giọng nói ngọt ngào: “Chủ nhân, A Ly cuối cùng cũng gặp lại chị rồi.”
Hạ Thanh Thanh cho rằng mình bị ảo giác, mắt vẫn nhắm.
“Hahaha, chủ nhân. Bây giờ rất an toàn, chị có thể mở mắt ra được rồi.”
Hạ Thanh Thanh cảm thấy mặt mình ngứa ngáy, giống như có bàn tay lông mượt vuốt qua mặt, cảm giác này rất thật.
Cô mở mắt ra, thấy một con hồ ly nhỏ trắng tinh đứng trước mặt.
Cô lập tức tỉnh lại, từ trên đất ngồi dậy. Vui sướиɠ ôm lấy con hồ ly nhỏ: “A Ly, thật là em sao.”
Đột nhiên cô cảm thấy không ổn, A Ly làm sao biết nói? Ngay lập tức buông tay ra, lo lắng nói không rõ ràng được: “A, A Ly, em, em, làm sao em biết nói?”
“Vì tôi là thủ hộ bảo vệ núi Cửu Long, kiếp trước chị cứu em một mạng, lúc đó chị mở cái bẫy ra, ngón tay bị đâm rách chảy máu. Từ đó trở đi, chúng ta khế ước với nhau. Chị là chủ nhân mà em phải bảo vệ suốt đời.”
Hạ Thanh Thanh ngẩn ngơ, điều này quá huyền ảo rồi. Có phải mình đang mơ không? Làm sao cô lại gặp phải chuyện này?
Cô không tin được nhìn quanh, dãy núi trùng điệp, tiên khí bao quanh. Chính là nơi kiếp trước cô cứu A Ly, bên cạnh là con suối.
A Ly tiếp tục giải thích: “Đây là suối thần. Là huyết mạch của núi Cửu Long. Nước suối có thể chữa bách bệnh. Không bệnh uống nó thân thể khỏe mạnh, sức mạnh như trâu. Tất cả những thứ trên núi Cửu Long cũng thuộc về bạn.”