Tần Tích tự động ngồi xuống ghế phụ, khát vọng cầu sinh vô cùng mãnh liệt, cậu ta đang cố tránh xa người anh cả đang say rượu. Đợi đến khi Lâm Thiên Thiên đưa Tần Chiêu lên xe, cậu ta thấy hơn nửa cơ thể Tần Chiêu đang dựa vào người Lâm Thiên Thiên thì vội vàng nói: “Thiên Thiên, cậu ngồi sang một bên đi, để anh ấy nằm một lát, hoặc để anh ấy gối đầu lên ghế sau ấy, đừng có để anh ấy dựa vào người cậu, ảnh có nhiều tật xấu lắm đó, ừm, có chút sạch sẽ ấy, bình thường anh ấy không cho tớ đυ.ng chạm lung tung vào đồ của ảnh đâu, người cậu đổ mồ hôi như vậy, nói không chừng lát nữa anh ấy tẩn cậu mấy cái cho coi.”
Kể từ khi Lâm Thiên Thiên hiểu chuyện đến nay thì cậu và hắn đã dần trở nên xa cách, mà bản thân Tần Chiêu cũng không mồm mép như Tần Tích, lúc còn nhỏ, có một khoảng thời gian Tần Chiêu không hiểu tại sao bé con của hắn lại đột nhiên sợ hắn.
Năm mười mấy tuổi Tần Chiêu còn vì chuyện đó mà buồn bã rất lâu. Mãi về sau hắn mới phát hiện ra chuyện này không phải không có nguyên do, chính là mỗi ngày Tần Tích lại tô vẽ hình tượng hắn trở nên khủng bố đáng sợ trước mặt Lâm Thiên Thiên, Tần Chiêu cảm thấy trong lòng rất oan không biết có nên giải thích hay không.
Nhưng đây là lần đầu tiên Tần Chiêu được chứng kiến quá trình đó.
Quả nhiên, cậu ta vừa mới dứt lời, cánh tay vốn đang đỡ đầu Tần Chiêu của Lâm Thiên Thiên lập tức buông ra, du͙© vọиɠ cầu sinh rất mãnh liệt: “Vậy tớ sẽ lấy gối cho anh ấy tựa đầu vào.”
Lúc Lâm Thiên Thiên quay đầu lấy gối ở phía sau, Tần Tích lại vô cùng tự giác bổ sung: “Đúng thế, cậu cho anh ấy lót đầu đi, bằng không lát nữa anh ấy nôn ra thì cũng không nôn lên người cậu, chỉ cần tránh xa một chút là được.”
Tần Chiêu vất vả lắm mới có thể tiếp xúc cơ thể với Lâm Thiên Thiên, nếu không phải đang giả vờ say rượu, hắn nhất định sẽ đá Tần Tích ra khỏi xe.
Nhưng cũng may trong mắt Lâm Thiên Thiên hắn vẫn đang là người say, mặc dù cậu để hắn dựa sang một bên nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng dừng lại trên người Tần Chiêu. Cuối cùng cậu cũng không yên tâm lắm, nhìn tới nhìn lui thì phát hiện Tần Chiêu vẫn chưa thắt dây an toàn, vì thế cậu thò lại gần Tần Chiêu kéo dây an toàn ra. Nhưng khổ nỗi dây an toàn lại bị Tần Chiêu đè dưới mông, nhất thời khó có thể kéo ra được.
“Cậu làm gì đấy?” Tần Tích quay đầu nhìn Lâm Thiên Thiên.
“Tớ muốn thắt dây an toàn cho anh ấy, bằng không lát nữa anh ấy ngã ra mất.”
Bác tài lái xe thay nghe đến đó rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng nói câu đầu tiên: “Tôi lái xe rất vững nhé.”
“Ngã thì ngã thôi, cũng chẳng chết được.” Tần Tích nhân cơ hội mà ức hϊếp, nghĩ tới hình ảnh Tần Chiêu bị ngã ra ngoài thì không khỏi cười he he.
Tần Chiêu nhắm mắt lại, tai khẽ động, tất cả lời Tần Tích vừa nói đều lọt vào tai hắn.
Thằng nhãi ranh này.
“Không được đâu, tớ phải thắt dây an toàn cho anh ấy.” Lâm Thiên Thiên lúc này đang một lòng muốn thắt dây an toàn cho hắn, gần như nửa người cậu ghé sát vào đùi Tần Chiêu, cố tình là một bàn tay cậu còn đang cố gắng sờ mó dưới mông hắn.
Tần Chiêu cảm thấy Thiên Thiên của hắn quá tri kỷ, hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy đầu Lâm Thiên Thiên vừa khéo đang ở giữa hai chân hắn.
Hình ảnh này kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác quá đỗi, thật sự là muốn mạng người ta mà.
Tần Chiêu suýt chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ, cũng may lúc này xe vượt qua gờ giảm tốc, một chiếc gối từ phía sau rơi xuống đập vào đầu Tần Chiêu. Hắn nghiêng cổ để chiếc gối trượt xuống bụng dưới, phân nửa gối còn đập nhẹ vào mặt Lâm Thiên Thiên.
“Hả?” Lâm Thiên Thiên thẳng người dậy, cậu thành công rút dây an toàn ra.
Cậu ngẩng đầu lên, thấy Tần Chiêu vẫn nhắm mắt, dường như không có phản ứng gì, Lâm Thiên Thiên vốn muốn lấy chiếc gối cản trở kia ra, chỉ là không ngờ rằng tay Tần Chiêu bỗng dưng cử động, hắn đè chiếc gối lại.
Lâm Thiên Thiên nhìn cái gối rồi lại nhìn Tần Chiêu.
Chiếc gối này là một con hổ nhỏ lông xù trông vô cùng uy phong, Lâm Thiên Thiên thấy có hơi ngoài ý muốn, trông Tần Chiêu cứng rắn mạnh mẽ mà gối ôm trên xe của hắn lại dễ thương như vậy.
Lâm Thiên Thiên cầm tinh con hổ, cậu không khỏi nhìn cái gối ôm kia nhiều thêm một chút, sau đó đưa tay ra xoa đầu con hổ. Toàn bộ lực tay của cậu đều đè lên trên chỗ mẫn cảm kia của Tần Chiêu, hắn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi muốn dựng đứng.
Cũng may là sau đó Lâm Thiên Thiên đã hồn nhiên thu tay lại, trên đường về nhà cũng không có chuyện gì xảy ra thêm nữa.
Lâm Thiên Thiên và Tần Tích thanh toán, sau đó mỗi người đứng một bên đỡ Tần Chiêu đang nhắm mắt về nhà.
Ánh trăng dịu nhẹ chiếu rọi xuống đất, Tần Tích ngẩng đầu, thở dài một hơi, giả vờ sầu khổ: “Cũng không biết học đại học ở đâu đây.”
Điều mà Lâm Thiên Thiên đang nghĩ bây giờ chính là Tần Chiêu nặng quá, vì sao Tần Tích lại có thể thoải mái như vậy, còn rảnh để suy nghĩ chuyện khác nữa.
Tần Tích lại nói: “Tớ rất muốn đến thành phố A, là thủ đô mà, dù sao bố mẹ và anh trai tớ cũng thường ở đó, Thiên Thiên cũng đi cùng với tớ đi, nếu lúc đó chúng ta không chung trường thì bố mẹ tớ sẽ giúp bọn mình thuê nhà bên ngoài, đỡ phải gặp phiền phức lúc ra vào cổng ký túc hay rắc rối lúc yêu đương.”
“Tớ cũng muốn đến thành phố A, các trường và chuyên ngành tớ thích đều ở đó.” Lâm Thiên Thiên nói.
Nếu có thể đến thành phố A là tốt nhất, dù sao thì ở đây cũng nhộn nhịp và phát triển, những người trẻ tuổi như bọn họ đều thích ra ngoài ngắm nhìn, Lâm Thiên Thiên cũng không ngoại lệ.
“Ha ha ha,” Tần Tích lại cười, “Tớ nghĩ nguyện vọng một của cậu chính là trường của anh tớ, nếu trúng tuyển cậu sẽ khổ lắm đó.”
Đúng là trường và chuyên ngành đều rất tốt, nhưng Tần Tích không khỏi bật cười khi nghĩ đến việc anh cậu ta, Diêm La Vương, cũng học ở trường đó.
Hai người bọn họ khiêng kẻ say rượu kia đi vào hành lang tối om, Tần Tích dậm chân thật mạnh, đèn trong hành lang mới sáng lên.
Mạch não Tần Tích nhảy lách tách như kẹo nổ, cậu ta vừa nghĩ xong thì nói với Lâm Thiên Thiên: “Về phương diện học tập thì cậu có thể học theo anh tớ, nhưng mấy cái khác thì ngàn lần không được.”
“Vì sao chứ?”, Lâm Thiên Thiên khó hiểu, cậu ấn thang máy một cách khó khăn, “Cái gì không được?”
Tần Tích nhìn thoáng qua Tần Chiêu đang bình tĩnh nhắm mắt, dùng khuôn mặt buôn chuyện mà nói nhỏ với Lâm Thiên Thiên, “Tớ nói cho cậu biết, tớ nghi ngờ anh tớ có vấn đề gì đó.”
Lâm Thiên Thiên: “Hả?”
Cậu hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của Tần Tích.
Vẻ mặt Tần Tích rất chắc chắn.
Từ lâu cậu ta đã nghi ngờ Tần Chiêu có vấn đề, cho dù không quá nghiêm trọng thì ít nhất cũng có vấn đề ở phương diện phân bố hormone.
Suy nghĩ này không phải không có căn cứ, nguyên nhân thứ yếu chính là Tần Chiêu đã lớn như vậy mà không có tâm tư yêu đương, mà nguyên nhân chủ yếu chính là lúc Tần Tích học sơ trung, Tần Chiêu học cao trung. Tuy rằng lúc ấy tuổi Tần Tích còn nhỏ nhưng cái gì nên hiểu cũng đã hiểu hết, xem phim khiêu da^ʍ chính là việc mà bất kỳ nam sinh nào cũng làm.
Có một lần Tần Tích tỉnh lại vào buổi trưa, muốn xuống bếp kiếm ít đồ ăn, khi đi ngang qua cửa phòng Tần Chiêu, lúc nhìn qua khe cửa, cậu ta nhìn thấy trên màn hình máy tính của hắn chiếu cảnh nam nữ vận động vô cùng kịch liệt. Vốn dĩ Tần Tích còn đang ngái ngủ, thấy vậy thì lập tức tỉnh táo hẳn. Tần Tích rón ra rón rén đứng ở cửa nhìn Tần Chiêu ba phút, kết quả ngoại trừ việc Tần Chiêu đang nhìn màn hình thì cậu ta càng nhìn càng thấy kỳ lạ.
Vì sao anh trai cậu ta không thủ da^ʍ nhỉ? Không những không thủ da^ʍ mà ánh mắt của hắn còn toát lên sự nghiêm túc và tỉ mỉ như một học giả đang nghiên cứu một vấn đề quan trọng nào đó.
Chẳng phải những ai xem thể loại phim này đều là vì chuyện kia sao? Tần Tích có chút không hiểu lắm. Một lát sau Tần Chiêu xê dịch ghế dựa, cậu ta càng ngạc nhiên hơn, anh cậu ta không những không thủ da^ʍ mà chỗ kia cũng chẳng phồng lên luôn.
Chuyện này không phải có hơi kỳ lạ sao?
Cuối cùng Tần Tích đưa ra kết luận: “Cậu là gay, cậu lại nói anh tớ thẳng, một tên xì trây sao có thể xem phim khiêu da^ʍ mà không có phản ứng chứ?”
Tần Chiêu vẫn chỉ có thể nhắm mắt giả vờ ngủ: Lão tử muốn đánh văng sọ của thằng nhãi ranh này quá.
Lâm Thiên Thiên nhìn Tần Tích rồi lại nhìn Tần Chiêu, phân vân không biết có nên tin hay không.
“Chắc là, có lẽ…” Lâm Thiên Thiên cũng không biết nên nói thế nào, nếu thật sự đúng như Tần Tích nói thì đích thực rất kỳ lạ.
Thang máy từ từ đi lên trong lúc bọn họ nói chuyện, cuối cùng cũng dừng lại ở tầng của bọn họ.
Cửa Lâm gia bị Diêu Lệ mở ra từ bên trong, bà thò đầu ra ngoài, nhìn thấy ba đứa nhỏ thì lập tức cười: “Nghe thấy tiếng thang máy là biết bọn con đã về.”
Lâm Thiên Thiên và Tần Tích đi ra khỏi thang máy, Tần Tích đỡ Tần Chiêu: “Thiên nhi, cậu về nhà đi, tớ tự khiêng anh ấy về được rồi.”
“Có hơi nặng đó,” Diêu Lệ đứng ở cửa nói, “Thiên Thiên giúp Đa Đa đỡ anh trai về đi, xong rồi thì quay về ăn canh.”
Bị kêu bằng nhũ danh, Tần Tích đỏ mặt, cậu ta mở cửa, đỡ Tần Chiêu đang bất tỉnh nhân sự nằm xuống sofa.
Lâm Thiên Thiên vươn eo cho đỡ mỏi, nhìn Tần Chiêu đang nằm: “Thế tớ về đây, cậu nhớ pha một cốc nước mật ong hoặc thứ gì đó để giải rượu cho anh ấy nhé.”
Tần Tích gật đầu: “Để tớ tự làm, cậu đi đi.”
Lâm Thiên Thiên đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Trong nhà bọn họ có hai anh em, dù sao cũng đã ăn cơm rồi, uống say như vậy không biết chừng nào mới tỉnh lại. Tần Tích vô tâm vô phế quay đầu tìm máy chơi game, ai dè cậu ta mới vừa quay người lại đã thấy cái người vốn đang nằm ngủ trên sofa lại ngồi dậy, sắc mặt trầm xuống nhìn cậu ta.
“Má ơi!” Tần Tích hoảng sợ, xém chút nữa là ngã dập mông.
Lâm Thiên Thiên đang sốt ruột về nhà xem livestream thì lập tức dừng lại, hình như cậu mới nghe thấy Tần Tích vừa gào lên?
Cậu cẩn thận lắng nghe lần nữa, nhưng lại không nghe thấy gì cả, quên đi, chắc là cậu nghe nhầm rồi.