Vào đầu hạ năm 2000, trong vườn hoa của tiểu khu Tân Thế Kỷ.
Tần Tích ba tuổi chổng mông ngồi xổm trong hố cát, bĩu môi, vung vẩy xe xúc đất trên tay: “Xiu ~ xiu ~ xiu!”
Bảo mẫu bên cạnh, Tiểu Phương, vừa nhìn nhóc qua khoé mắt vừa nói chuyện với người khác: “Đúng thế, hôm nay tôi đi đón anh trai của Đa Đa, một chốc nữa sẽ quay lại.”
Người đang nói chuyện với Tiểu Phương là một bảo mẫu khác tên Tiểu Lý, hai người trạc tuổi nhau, cùng đến từ một công ty dịch vụ giúp việc gia đình, bình thường bọn họ hay dắt bọn trẻ đi dạo trong vườn hoa và dành chút thì giờ để tâm sự với nhau.
“Vậy thì cô sẽ phải làm gấp đôi công việc đó, tiền lương thế nào?”
Tiểu Phương vuốt vuốt tóc, mím môi cười đáp: “Đã nhất trí từ đầu rồi, cha mẹ Đa Đa là người hào phóng, sẽ không bạc đãi tôi đâu.”
Về phần tiền lương nhiều hay ít mà bảo mẫu Tiểu Lý quan tâm, cô cũng không định nói.
Đứa bé mà Tiểu Lý làm bảo mẫu là một bé trai cùng tuổi với Tần Tích, lúc này nó nóng lòng muốn thử mà tiến đến gần chỗ Tần Tích, rụt rè hỏi: “Đa Đa, tớ có thể chơi cùng với cậu không?”
Tuổi Tần Tích không lớn nhưng tầm nhìn không hạn hẹp, bình thường ồn ào nhốn nháo, mới có ba tuổi nhưng lại là một cao thủ rất thích trêu chọc chó mèo. Ba nhóc, Tần Phấn Đẩu và mẹ, Dương Hồng một lòng tập trung vào sự nghiệp nên không có thời gian chăm sóc nhóc, tất cả mọi chuyện ăn uống tiểu tiện này kia đều do bảo mẫu Tiểu Phương chăm sóc. Như này cũng có nghĩa là cho dù ba tuổi không phá gì quá nghiêm trọng, nhưng cùng lắm thì hai năm nữa, với cái tính tình này chắc chắn sẽ có chuyện.
Thấy có người nói chuyện với mình, Tần Tích đặt xe xúc đất xuống, nghiêng đầu nhìn sang, thấy bên cạnh là một bé trai trắng trẻo mũm mĩm rất đáng yêu, chẳng qua Tần Tích thấy rất chướng mắt: “Tớ không muốn chơi với cậu.”
Bé trai hơi buồn bã: “Vậy cậu chơi với ai chứ, ở đây cũng chỉ có một đứa con nít là tớ.”
Tiểu Phương thấy hai đứa nói chuyện thì khom lưng cười bảo: “Đa Đa và Kiến Kiến chơi vui vẻ nha.”
Tần Tích ngẩng đầu lên, hai hàng lông mày nhíu chặt, ngang ngược bảo: “Không nhé! Con không thích nó, con thích Thiên Thiên, không phải dì bảo muốn dẫn con qua nhà Thiên Thiên chơi sao? Dì gạt con.”
Tiểu Phương không ngờ cái đầu nhỏ của Tần Tích lại nhớ đến chuyện này.
Thiên Thiên mà Tần Tích vừa nhắc đến chính là đứa bé Lâm Thiên Thiên của gia đình sống đối diện nhà bọn họ. Năm nay Lâm Thiên Thiên hai tuổi, môi đỏ răng trắng, theo cách nói của Tiểu Phương thì bé con đó chính là em bé trong tranh chúc tết. Bé con đó thực sự rất đỉnh, ví dụ như Tần Tích, tính tình hung hăng phá phách, nhưng đứng trước mặt Lâm Thiên Thiên nói còn chưa tròn vành rõ chữ, nhóc lại có thể diễn ra bộ dáng anh trai tốt.
Tiểu Phương ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy bả tay Tần Tích, khéo léo dỗ dành: “Chúng ta đứng ở đây đợi anh con, sau đó lại qua nhà Thiên Thiên chơi, không phải con đã đồng ý rồi sao?”
Hình như đồng ý thật rồi.
Cái đầu nhỏ của Tần Tích có chút ấn tượng về lời hứa này, cho nên mặc dù không quá tình nguyện, nhóc vẫn đứng chờ ở đây, rầu rĩ cầm xẻng thọc lung tung vào trong cát.
Nhắc đến anh trai, tâm trạng của Tần Tích không những không khá lên, ngược lại còn tệ hơn.
Đại khái đợi thêm nửa tiếng, mãi đến lúc Tần Tích sắp hết kiên nhẫn, một chiếc xe hơi nhỏ quẹo vào từ phía đường lớn, từ đằng xa đã bấm còi hai lần về hướng vườn hoa nhỏ bên này.
Đầu Tần Tích nhanh chóng cứng đờ, Tiểu Phương móc ra một cái khăn tay trong túi, giúp Tần Tích lau sạch tay: “Nào, anh con tới rồi, chúng ta qua đó một chút.”
Tần Tích có một anh trai lớn hơn nhóc hai tuổi tên Tần Chiêu, bởi vì năm đó cha mẹ bận rộn sự nghiệp nên sau khi sinh Tần Chiêu chưa đến nửa năm đã để ông bà nội nuôi dưỡng, bây giờ thấy chưa đến hai năm nữa thì Tần Chiêu đã chính thức lên tiểu học nên mới đón về.
Có điều đối với anh trai mà mỗi năm chỉ ngẫu nhiên gặp một lần vào mấy dịp lễ tết, mỗi lần gặp nhau cũng không đến một tuần, Tần Tích không có chút hảo cảm nào.
Khác với Tần Tích, Tần Chiêu được ông bà nội nuôi dưỡng, không những không nghịch ngợm mà còn có sự trưởng thành vượt xa bạn bè cùng trang lứa, theo lời nhận xét riêng của cha Tần Phấn Đẩu thì chính là: “Tính cách này của con trai làm tui cứ cảm giác như đang sống chung với ông già nhà tui vậy đó.”
Xe hơi nhỏ dừng lại trước mặt bọn họ, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Dương Hồng ăn mặc hợp thời cùng với lớp makeup tinh xảo ló đầu ra khỏi xe, nhìn về phía Tần Tích cười bảo: “Đa Đa, lên xe nào, chúng ta về nhà.”
Tiểu Phương cầm đồ chơi lên, đi qua mở cửa xe. Tần Tích chân ngắn đi theo sau, chỉ thấy Tiểu Phương mở cửa xe ghế sau ra rồi cười với người bên trong: “Chiêu Chiêu, dì tên Tiểu Phương.”
Tần Tích lướt qua như một cơn lốc nhỏ, chen vào trước mặt Tiểu Phương, giống như con cá chạch nhỏ chui vào trong xe, suýt chút nữa thì nhào vào trong ngực Tần Chiêu.
Tần Chiêu mới năm tuổi nên khuôn mặt vẫn còn hơi mũm mĩm, nhóc lớn lên giống Dương Hồng, trông văn nhã thanh tú, còn ngũ quan của Tần Tích thì giống Tần Phấn Đẩu, mắt to mày rậm tràn đầy sức sống.
Hai anh em mắt to trừng mắt nhỏ, đánh giá nhau một hồi, Tần Tích không nhịn được mở miệng trước: “Anh xê qua kia chút đi.”
Tần Chiêu bất động: “Cũng không phải là em không có chỗ ngồi.”
Trong khi đang nói chuyện, Tiểu Phương cũng vào xe rồi đóng cửa lại.
Chiếc xe bắt đầu di chuyển chầm chậm.
Tần Tích đã quen với việc sống như con một, lúc này bỗng nhiên xuất hiện thêm Tần Chiêu, mặc dù là anh trai ruột, nhưng điều đầu tiên nhóc nghĩ đến chính là sau này nhóc không được độc sủng như trước nữa, không chỉ có vậy, nhóc quay đầu nhìn dì Tiểu Phương đang mỉm cười với Tần Chiêu, Tần Tích càng buồn hơn, dì Tiểu Phương sắp phải bị chia ra rồi.
“Em ghét anh!” Nhóc tức giận nói với Tần Chiêu.
Thần sắc Tần Chiêu không đổi, ngữ khí bình tĩnh và giọng nói vẫn vô cùng rõ ràng: “Không sao, anh cũng chẳng thích em.”
Tần Tích đấm một quyền trúng ngay tường đồng vách sắt, không chỉ không nguôi giận mà còn thấy tức hơn, lập tức không có chút tiền đồ quay đầu vùi vào trong lòng Tiểu Phương khóc oà.
Tần Chiêu gác chân lên, cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn một chút.
Ở công ty Dương Hồng còn có việc nên đón người xong thì cô rời đi ngay, thậm chí còn chẳng thèm nghe hai đứa nhỏ ngồi ở sau nói cái gì, di động trong túi cô vang lên, sau đó cô tập trung nghe tin tức quốc tế.
Xe hơi đi đến nhà mình thì cô lập tức đạp phanh lại, vội vàng mở miệng đuổi người: “Tiểu Phương, cô dẫn hai đứa về trước đi, cơm tối cứ xem đó mà làm, tối nay tôi với lão Tần không về ăn cơm nhé.”
Tần Chiêu đẩy cửa nhảy xuống xe.
Nhóc mặc một chiếc áo sơ mi trắng vừa người và một chiếc quần yếm sẫm màu, trên lưng đeo một cái cặp sách nhỏ. Tần Chiêu nhìn xung quanh, không quan tâm đến chiếc xe vừa rời đi và em trai đang đỏ mắt nhìn trộm mình, lạnh lùng bước lên cầu thang.
Mãi cho đến khi Tiểu Phương dẫn Tần Chiêu đến phòng của nhóc, sống lưng cứng ngắc của nhóc mới thả lỏng. Nhóc nằm ngửa, nhìn chằm chằm trần nhà trắng tinh, khẽ mím miệng lại.
Kỳ thật nhóc không muốn đến đây một chút nào hết, nhóc ở cùng với ông bà nội cũng rất tốt. Nếu như ngay từ đầu bọn họ không cần nhóc, đã ném nhóc ở nhà ông bà nội rồi thì vì sao bây giờ lại muốn đón nhóc về chứ?
Dù sao thì một đứa nhỏ năm tuổi cũng đã hiểu không ít chuyện, trong lòng cũng sẽ bắt đầu oán trách.
Tần Chiêu buồn bực một hồi, bỗng nhiên có ai ở bên ngoài gõ cửa phòng. Nhóc ngẩng đầu lên nhìn một chút thì thấy đôi mắt to của Tần Tích loáng thoáng bên khe cửa, sau khi bị phát hiện thì nhóc con còn xấu xổ, hừ một tiếng rồi quay đầu chạy mất.
Tần Chiêu cũng không thích đứa em trai này lắm, nhóc nghĩ thầm, vừa ồn ào nhốn nháo lại còn không hiểu chuyện, lần gặp mặt năm trước nó còn không nói được rõ câu, nước miếng nước mũi còn chảy lung tung. Tối ngủ trên giường còn đái dầm, làm cho Tần Chiêu nửa đêm đang ngủ say bị ga trải giường ướt sũng đánh thức.
Nhưng mà bà nội cũng nói, trẻ con chính là như vậy. Tần Chiêu không biết cái này là bà nội đang dỗ mình hay đang gạt mình, nhóc đã quên lúc bé mình thế nào rồi, nhưng chắc chắn sẽ không đến mức phiền phức như vậy chứ?
Chỉ là những đứa nhỏ nhóc thấy ở nhà ông bà nội cũng chảy nước mũi nước mắt y chang vậy nên Tần Chiêu vẫn bị thuyết phục.
Không để cho nhóc suy nghĩ thêm, Tần tích lại đứng ở cửa lớn tiếng nói: “Chúng ta đến nhà Thiên Thiên chơi, sẽ không dẫn anh đi!”
Vừa dứt lời, Tiểu Phương đã đẩy cửa vào, cười với Tần Chiêu: “Chiêu Chiêu, dì dẫn các con sang nhà đối diện chơi nhé, em trai nhà đó cực kỳ đáng yêu, con có muốn đi cùng không?”
Tần Chiêu còn chưa kịp đáp lời thì Tần Tích đã nhảy vào họng nhóc: “Không cho anh đi!”
Tần Chiêu vốn không định đi, nhưng nghe thấy Tần Tích nói vậy, nhóc liếc thằng bé một cái, sau đó dứt khoát: “Con đi.”
Khóe miệng Tần Tích trề xuống, còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Tần Chiêu thì nhóc lập tức ngậm miệng lại. Tần Chiêu lớn hơn nhóc hai tuổi, tay chân dài, lại cao hơn nhóc một cái đầu, nhìn bên ngoài Tần Tích hung hăng vậy thôi chứ thật ra nhóc hèn lắm, nhóc sợ bị Tần Chiêu đánh.
Bởi vì trong lòng Tần Tích biết rõ, nếu muốn đánh nhóc thật, chắc chắn Tần Chiêu tuyệt đối sẽ không nương tay.
“Thiên Thiên rất tốt, anh đừng có lại gần em ấy.”
“Thiên Thiên biết ai là người tốt, em ấy sẽ không chơi với anh đâu.”
“Người Thiên Thiên thích là em.” Tần Tích lải nhải một đường, mãi đến khi Tiểu Phương gõ cửa Lâm gia, nhóc mới đột nhiên im bặt.
Tần Chiêu lại không cho là đúng, Tần Tích là một nhóc ngốc, biết cái gì là đáng yêu chứ? Nhất định là thích người chảy nước miếng nước mũi, mới chỉ nghĩ đến hình ảnh đó một chút mà cả người Tần Chiêu đã run rẩy.
Người mở cửa là Diêu Lệ, mẹ của Lâm Thiên Thiên. Diêu Lệ là một bà nội trợ toàn thời gian, cô đã từ chức để ở nhà chăm sóc cho Lâm Thiên Thiên.
Tần Tích vừa nhìn thấy cô đã lập tức nịnh nọt: “Con chào dì Lệ ạ!”
Diêu Lệ có chút thụ sủng nhược kinh: “Hôm nay miệng Đa Đa ngọt quá đi!”
Tần Tích có chút đắc ý, chẳng qua đắc ý không bao lâu thì thấy Diêu Lệ đã bị Tần Chiêu hấp dẫn, cô cười bảo: “Đây là Chiêu Chiêu đúng không?”
Tần Chiêu đã đến đây chơi một lần, có điều đúng lúc ấy Lâm gia đi du lịch nên chưa có gặp.
Tần Chiêu gật đầu, lễ phép nói: “Con chào dì ạ, con tên Tần Chiêu, năm nay con năm tuổi ạ.”
Du͙© vọиɠ tranh sủng của Tần Tích hoàn toàn bị Tần Chiêu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhóc chen với Diêu Lệ bước vào cửa, lớn tiếng nói: “Thiên Thiên, anh đến rồi!”
Diêu Lệ cũng nghiêng người nhường đường, dẫn Tần Chiêu vào nhà.
Tần Chiêu đi qua huyền quan vào phòng khách, nghe thấy tiếng cười khúc khích. Nhóc thấy hai cái mông đang chổng lên, lúc dép lê của Tần Chiêu loẹt xoẹt đi đến cạnh sofa, hai cái đầu nho nhỏ cũng theo đó quay qua.
Một cái là của Tần Tích phiền phức, cái còn lại thì ngoài dự kiến của Tần Chiêu.
Lâm Thiên Thiên, năm nay hai tuổi rưỡi, đang bập bẹ nói được một số từ ngữ đơn giản, khuôn mặt tròn xoe, đôi mắt to tròn như hai viên bi, hai cái tai nhỏ cũng mũm mĩm vô cùng đáng yêu, quan trọng nhất là bé con không chảy nước miếng cũng không chảy nước mũi, trông trắng nõn sạch sẽ lại tròn trĩnh dễ thương.
Diêu Lệ chỉ vào Tần Chiêu, nói với Lâm Thiên Thiên: “Thiên Thiên, gọi anh đi con.”
Lâm Thiên Thiên sửng sốt, nghiêng đầu nhìn vào khuôn mặt xa lạ của Tần Chiêu.
Điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên, Diêu Lệ đi qua nghe điện thoại.
Tần Tích không cam lòng để Lâm Thiên Thiên gọi Tần Chiêu là anh, vì thế nhóc thò lại gần xúi giục Lâm Thiên Thiên: “Thiên Thiên, gọi anh nè, đừng có gọi anh đó.”
Lâm Thiên Thiên phản ứng lại, bé con quay đầu gọi Tần Tích: “Anh.”
Giọng nói hơi ngọng nghịu nhưng mà đáng yêu cực kỳ.
Không chỉ có vẻ ngoài đáng yêu mà giọng nói cũng đáng yêu quá chừng! Tần Chiêu cố hết sức để duy trì bình tĩnh trên khuôn mặt, nhưng thật ra nhóc đang bị một mũi tên bắn ngay tim không có sức chống cự, thậm chí còn cảm thấy hơi ghen tị khi cái từ “anh” thuộc về mình kia lại bị Tần Tích giành mất.
Ngay lúc Tần Tích đang đắc ý, ánh mắt của Lâm Thiên Thiên lại chuyển sang người Tần Chiêu.
Người gọi đến chính là ba của Lâm Thiên Thiên, Lâm Quốc Khánh, cũng không biết anh nói gì trong điện thoại mà Diêu Lệ bỗng nhiên có hơi hờn dỗi: “Ông xã~!”
Lâm Thiên Thiên đang sững người ra nhìn Tần Tích, buột miệng nói vô cùng nghiêm túc: “Nhông xã.”*
*Theo raw nha mọi người, ẻm còn bé nên ẻm nói ngọng á =)))))
Tần Tích không hiểu, Lâm Thiên Thiên, Tiểu Phương và Diêu Lệ cũng không có ai chú ý đến chuyện này, chỉ có một mình Tần Chiêu hiểu được.
Nhóc đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Lâm Thiên Thiên, đôi mắt lấp lánh: “Ơi.”