Nông Gia Tiểu Phúc Nữ

Chương 14

Lão Chu Đầu quyết định để con gái bái Trang tiên sinh làm thầy, nên cần phải chuẩn bị chu đáo. Hôm sau, ngay cả con cả cũng không đi làm. Lão Chu Đầu trực tiếp bảo hắn đi mượn một chiếc xe đẩy từ trưởng thôn, rồi lấy ra hai bao lương thực từ kho.

Cả nhà đứng trước cửa nhìn, nhưng dường như lão Chu Đầu không thấy sự lo lắng trong ánh mắt của các nàng dâu, ông chỉ đạo con cả và con thứ ba buộc chặt lương thực, rồi dặn dò Chu Nhị lang: "Lên chợ phiên, trước hết đổi lương thực thành tiền, sau đó mua thuốc cho mẹ ngươi đủ ba ngày, rồi mua một miếng thịt, chọn thịt ba chỉ, nếu có thể mua được thịt khô thì càng tốt."

Lão Chu Đầu nghĩ một lát rồi nói thêm: "Xem có ai bán vải tốt không, nếu có thì mua về, làm một bộ quần áo cho tiên sinh, đừng quên mua thêm chất liệu làm giày và tất, chọn loại tốt vào."

Chu Nhị lang ghi nhớ từng điều một.

Tiểu Tiền Thị nghe thấy danh sách những thứ cần mua, lòng càng thêm lo lắng, đây là hai bao lương thực mà. Lão Chu Đầu cũng xót như các nàng, nhưng nghe thấy tiếng cười vui vẻ từ ngoài vọng vào, ông gạt đi sự xót xa ấy. Sau khi dặn dò xong, lão Chu Đầu phất tay bảo mọi người làm việc của mình.

Mãn Bảo dậy rất sớm, kéo Ngũ lang và Lục lang cùng đi hái hoa dại. Khi mọi người trong nhà chuẩn bị xong, bọn họ cũng đã sẵn sàng. Bọn họ mang theo giỏ do Chu Nhị lang đan, đựng đầy cỏ và hoa dại, hớn hở đi theo sau người lớn.

Phùng thị đi cùng, nhìn vào giỏ của bọn trẻ, không nhịn được hỏi: "Các ngươi mang mấy thứ này đi làm gì?"

Đại Nha đáp: "Tiểu cô nói mang đi bán."

Phùng thị hơi trợn mắt: "Thứ này đầy núi rừng, ai mua chứ?"

Mãn Bảo lúc đó đang được Chu Ngũ lang cõng, nghe vậy liền lớn tiếng đáp: "Nhị tẩu, muội sẽ mua, đồ đẹp thì muội sẽ thích mua."

Phùng thị không khỏi bật cười, hỏi: "Muội có tiền à?"

Mãn Bảo thành thật lắc đầu: "Bây giờ thì chưa, nhưng sau này sẽ có."

Bé rất tự tin vào bản thân, ngay cả Khoa Khoa cũng nói bé thông minh, nên bé chắc chắn sẽ làm được điều gì đó, kiếm tiền chẳng phải chuyện khó khăn.

Phùng thị không ngăn bọn trẻ, chỉ coi đây là trò chơi của bọn chúng, dù sao cũng là tự bọn chúng mang theo đồ của mình.

Khi đến chợ phiên, mọi người bắt đầu tìm chỗ để bày hàng.

Chu Nhị lang đã làm khá nhiều giỏ và nia để bán. Hắn nhanh chóng chiếm một góc đất, sau đó đặt hàng xuống và giao cho vợ bán, còn dặn dò Chu Ngũ lang và Chu Lục lang: "Các ngươi phải trông Mãn Bảo và Đại Đầu cẩn thận, đừng để chúng chạy lung tung."

Chu Ngũ lang chưa kịp trả lời, Mãn Bảo đã vỗ ngực đảm bảo: "Nhị ca yên tâm, muội sẽ trông chừng các cháu thật kỹ, chúng ta sẽ không đi đâu cả."

Chu Nhị lang bật cười, đưa tay xoa đầu bé.

Sau đó, hắn đẩy xe và cùng Chu Đại lang đi bán lương thực.

Phiên chợ này diễn ra mỗi năm ngày một lần, người dân từ các làng xung quanh đều tập trung tại Đại Lê thôn, nơi tổ chức chợ phiên. Vì nơi này có một ngọn núi, trên núi có một ngôi chùa, trong chùa có hai nhà sư. Hằng năm, vào ngày mười chín tháng Giêng, nơi đây tổ chức một lễ hội lớn thu hút cả những người từ huyện thành xa xôi đến tham gia.