Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Chương 15

[Tất nhiên, Đàm Ninh không đủ mạnh để có thể sử dụng dị năng của mình đè nát xương của người hay vật ô nhiễm, nếu không anh ta đã không bị vật ô nhiễm cấp B đuổi theo đến tận đây. Thứ tôi đang nói là sức mạnh cực đại mà dị năng này có thể đạt được trên lý thuyết.]

[Nhận xét: Tôi muốn gọi nó là kỹ năng tấn công nhóm! Năng lực này mặc dù tốt, nhưng còn kém xa, tôi mạnh hơn, tôi biết.]

Lê Bạch Thành gật đầu, không hỏi Đàm Ninh về tác dụng cụ thể của dị năng, dù sao, hệ thống cũng đã tiết lộ mọi thứ về Đàm Ninh trong đầu cậu.

Lê Bạch Thành quay đầu nhìn Giang Vọng đứng ở một bên, tựa hồ đang đợi đối phương nói về dị năng của mình.

"Tôi không có dị năng, nếu như có, tôi cũng không biết dị năng của mình là gì, cậu là dị năng giả, hẳn là cậu biết có chút thiên phú là thức tỉnh được rồi, nhưng trong thời gian ngắn cũng chưa chắc có thể phát hiện ra. Tôi nghĩ bản thân có lẽ không thức tỉnh dị năng. Về phần vì sao cho tới bây giờ không bị ô nhiễm, chắc là..."

Cuối cùng, khuôn mặt đẹp trai của Giang Vọng không còn biểu cảm nhàn nhạt kia nữa mà thêm một chút bối rối "Có lẽ ... chỉ là do sức khỏe của tôi tốt hơn đi."

Lê Bạch Thành từ hệ thống biết rằng Giang Vọng không biết hắn ta đã sớm thức tỉnh dị năng của mình. Cậu cũng không muốn làm khó hắn, vì vậy bắt đầu giới thiệu dị năng của bản thân, tất nhiên, cậu không thể nói ngay rằng dị năng của mình là tiên tri, mà nói đến một loại dị năng tương tự cấp thấp hơn.

"Dị năng của tôi là cảm nhận, có thể phát giác được môi trường xung quanh có nguy hiểm hay không, tôi cứu anh sở dĩ cũng là bởi vì năng lực của bản thân, trên người các anh không mang lại cảm giác nguy hiểm."

Lê Bạch Thành nói xong, thấy Giang Vọng cùng Đàm Ninh liếc mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt như đang trao đổi.

Cảnh báo nguy hiểm.

Đàm Ninh gần như ngay lập tức nghĩ đến bốn từ này sau khi nghe những lời của Lê Bạch Thành.

Lê Bạch Thành nhìn hai người liếc nhau, coi như không để ý, tiếp tục nói: “Hành động tiếp theo, tôi không yêu cầu hai người hoàn toàn tuân theo sự sắp xếp của tôi, dù sao chúng ta cũng mới gặp nhau không lâu, đối với đối phương tin tưởng không nhiều, nhưng mà—”

"Tôi hy vọng trước khi hành động, hai người có thể nghe ý kiến của tôi một chút, sau đó đưa ra quyết định. Tất nhiên, nếu cảm thấy tôi nói không đúng, có thể trực tiếp chỉ ra, dù sao, tôi vẫn quen thuộc nơi này hơn hai người một chút."

Để mọi thứ chín muồi.

Lê Bạch Thành trong lòng bổ sung.

Đàm Ninh ngồi ở trên giường bệnh, hai mắt hơi nheo lại, nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá người thanh niên trước mặt, người này nói chuyện rất chân thành, tuy rằng ngữ khí ôn hòa, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không có cách nào cự tuyệt.

Bởi vì là một dạng dị năng nhận thức... nên quen thuộc việc chỉ huy người khác sao?