[???]
[Cậu không bị bệnh, tôi cũng không phải nhân cách thứ hai cậu tưởng tượng ra, đây là một loại thiên phú, một loại năng lực đặc biệt! Một sức mạnh được gọi là tiên tri! Nghiêm túc mà nói, tôi rất tài năng!]
Nghe được âm thanh máy móc trong đầu, Lê Bạch Thành không để ý, bình tĩnh nói: "Không hề."
Nếu ngươi thật sự tài năng như vậy, ta đã không bị đa nhân cách, đã không khác người như thế này!
[???]
[...]
Có lẽ mấy lời đó thật sự có tác dụng, chủ nhân của giọng nói kia nghẹn họng không phát ra âm thanh nào nữa.
Lê Bạch Thành vừa mở cửa chống trộm, cửa nhà hàng xóm bên cạnh cũng mở ra.
Lê Bạch Thành bình tĩnh nhìn người hàng xóm mới chuyển đến nhà bên cạnh.
Một số người khi sinh ra đã có một thứ gọi là hào quang, như thể một ánh đèn sân khấu vô hình luôn chiếu vào người mọi lúc mọi nơi, khiến cho mọi người trong vô thức luôn hướng mắt về người đó.
Đẹp trai quá đi!
Lê Bạch Thành vừa nghĩ, âm thanh máy móc trong đầu tiếp tục vang lên.
[Không thể không thừa nhận hắn thật sự rất đẹp trai, xét theo tiêu chuẩn của nhân loại, hắn ít nhất là 9 điểm mỹ nam.]
[Tất nhiên, cậu…99 điểm.]
Lê Bạch Thành: ...
Cứu với, cái nhân cách thứ hai này không chỉ mắc chứng hoang tưởng tuổi dậy thì mà còn tự luyến!
Tuy rằng bản thân cậu cũng khá đẹp trai, nhưng thật sự không đến mức đấy hiểu không?
[Tự luyến? Không bao giờ! Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi! Dù sao cậu cũng là kiểu người mà công chúa sẽ thích!]
Lê Bạch Thành vừa định rời mắt khỏi người đàn ông thì giọng nói trong đầu lại vang lên:
[ Thẩm Tây Ngộ, chất gây ô nhiễm cấp S, trình tự ô nhiễm S-07: Thần chi ác mộng. Tôi thấy bảng xếp hạng này rất vô lý, ít nhất thì tôi nên được xếp trước hắn! Đáng ghét!]
[Không sai, nguồn gốc tên của trình tự này đúng như cậu nghĩ —— hắn có thể kéo người vào mộng trong nháy mắt.]
[Khi hắn tiến vào mộng cảnh, mọi người sẽ tiến vào theo, cuối cùng đồng hoá tất cả mọi vật.]
[Mà này, cậu không để ý à, từ khi hắn xuất hiện, cậu ngủ nhiều hơn so với trước kia còn gì?]
Lý Bạch Thành chưa bao giờ muốn nói chuyện nghiêm túc với nhân cách thứ hai này, nhưng lần này không thể nhịn được nữa, oán giận: "Ngươi chắc không? Hay là ta chỉ đang uể oải do thời tiết chuyển mùa?"
[Tôi chắc chắn.]
“Đi ra ngoài?” Thẩm Tây Ngộ nhướng mày, liếc cậu một cái, chào hỏi.
“Phải.” Lý Bách Thành trả lời xong, tùy ý hỏi: “Cậu cũng vậy?”
Thẩm Tây Ngộ gật đầu, nói một cách lịch sự xa cách: "Ra ngoài có chút chuyện."
Sau khi cuộc trò chuyện vô nghĩa này kết thúc, Lê Bạch Thành theo sau người hàng xóm của mình, hai người lần lượt xuống lầu.
Lê Bạch Thành đang đi, nhân cách thứ hai trong đầu lại lên tiếng: [Chậc chậc, tôi có một tin tốt cho cậu, theo như tôi quan sát thì hắn đã bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng.]
[Tôi khuyên cậu — nhân lúc hắn yếu thì mau gϊếŧ hắn đi! Nói cho cùng việc hắn chuyển đến căn hộ bên cạnh cậu cũng chẳng có ý gì tốt.]