“Thấy tao thế nào?”
Tôi hồi hộp nhìn Yến Lam. Nó khoanh tay nhìn tôi rồi nói.
"Xinh đẹp và lộng lẫy nhất từ trước đến nay.”
Nếu là người khác có lẽ tôi sẽ hoài nghi, nhưng nếu là Yến Lam nói thì chắc chắn một trăm phần trăm. Tôi mở to mắt nhìn Yến Lam, hỏi lại.
"Đứng cạnh anh Lâm… trông có ổn không?”
Yến Lam nhếch miệng cười.
"Rất xứng đôi.”
Tôi vui vẻ cười, miệng muốn ngoác đến mang tai nhưng phải cố kiềm lại vì lớp trang điểm đắt giá trên mặt.
"Một lớp nền hoàn hảo, mày có giãy đến nửa đêm cũng không vấn đề gì.”
Yến Lam nói, tôi gật gật.
"Đã khóa cả son môi, hôn cũng được luôn. Chỉ là đừng ngấu nghiến quá.”
Yến Lam vừa nói vừa lấy bao thuốc trong túi quần ra. Tôi liếc nó.
"Ai lại hôn ở bữa tiệc làm gì. Nào, lúc nãy đã hút rồi.”
Yến Lam thở dài rồi vứt bao thuốc lên bàn. Nó lấy ra mấy miếng urgo trong suốt, ngồi bệt xuống đất, nhấc chân tôi ra khỏi giày rồi đặt lên chân mình, dán miếng urgo lên phía sau cổ chân tôi và ngón chân út.
"Giày mới cứng, dán cho chắc.”
Tôi nhìn Yến Lam chăm chú và cẩn thận dán urgo lên chân mình, mỉm cười hỏi.
"Mày có muốn làm người yêu của tao không?”
Yến Lam không nhìn tôi mà lắc đầu.
"Không, tao thích đàn ông. Chừng nào mày có cái thứ to bự lủng lẳng giữa hai chân, tao sẽ suy nghĩ.”
"Kinh vãi!”
Tôi kéo dài giọng, bỉ bôi đá đá vào tay nó.
"Được rồi, có lẽ ông chú già sắp qua rồi đấy.”
"Anh ấy không già nhé!”
Tôi lại soi mình trước gương một lần nữa để tự trấn an bản thân. Hôm nay tôi rất xinh đẹp, là một tôi lộng lẫy nhất từ trước đến nay. Lớp trang điểm hoàn hảo, không phô trương nhưng vẫn sắc nét. Chiếc váy hoàn toàn phù hợp với vóc dáng của tôi, áo khoác cũng vậy, đều đến từ nhãn hiệu hàng đầu, đôi giày cao gót bảy phân cũng thế. Bên cạnh đó là một số phụ kiện đi kèm, bao gồm vòng tay cartier vàng, là vòng đôi với Lâm. Anh ấy có một chiếc vòng vàng nạm bốn viên kim cương, nhưng vì tôi đã nhảy dựng lên nên anh ấy đành mua cho tôi bản thường, sau đó mua thêm cho mình một cái để đeo cặp với tôi. Bông tai, vòng cổ, nhẫn, túi xách… Nghĩ đến số tiền đang treo trên người mình, tôi thật sự muốn giam mình trong l*иg kính.
Tôi nhìn điện thoại, anh ấy đã đi được mười lăm phút rồi, có lẽ là sắp đến. Tôi từ phòng trang điểm của studio đi xuống trong ánh mắt lấp lánh của nhân viên.
"Sếp đỉnh quá!”
"Tự nhiên em thấy studio của mình như là năm sao!”
"Chị An, đứng chỗ này, em chụp cho. Nào, đứng như này này, đúng rồi…”
Hùng thợ ảnh say sưa giúp tôi tạo dáng, đổi góc rồi chụp. Mấy khi mặc sét đồ hiệu đắt đỏ và đẹp đến thế này nên tôi cũng vô cùng hợp tác.
Tôi giật mình khi Lâm xuất hiện ở cửa, xấu hổ xua xua tay bảo Hùng dừng lại.
"Sao chú không gọi em xuống.”
"Tôi muốn đến đón em.”
Lâm nhìn tôi chăm chú, chẳng thèm chớp mắt một cái khiến tôi căng thẳng. Anh ấy trông thật tuyệt vời trong bộ suit này, với mái tóc được tạo kiểu này.
“Em đẹp lắm. Tôi có chút choáng ngợp đấy.”
Lâm nghiêm túc nói. Tôi chạm nhẹ má mình, xấu hổ nhận lời khen.
"Chị An, chị với chú Lâm có vội không, nếu không thì để em chụp vài kiểu…”
Tôi nhìn Lâm, anh ấy gật đầu. Được chụp cho đại minh tinh khiến Hùng rất phấn khích, chụp hăng hái, thay đổi bảy vạn góc chụp. Lâm cũng rất phối hợp, chuyên nghiệp như đang chụp họa báo, anh ấy còn giúp tôi chỉnh tư thế nữa.
Tôi thật sự rất hài lòng, cuối tháng này phải thưởng thêm cho Hùng vì những tấm ảnh tuyệt đỉnh này mới được. Có lẽ là tôi sẽ chọn vài tấm để in ra và đóng khung…
Lâm mở cửa xe cho tôi, hỏi tôi xem có quên gì không rồi mới lái xe đi. Tôi vô cùng hồi hộp, trống ngực cứ đập như đang múa lân.
"Đừng lo lắng gì cả.”
Lâm nói. Tôi nhìn anh ấy, chưa kịp nói gì thì Huân gọi.
"An đi chưa?”
"Đang đi rồi.”
"Cháu đến rồi này, nghẹt thở lắm An.”
"Là… là sao?”
"Mùi tiền nồng nặc, mau đến hít lấy may đi An.”
Tôi phì cười.
Gần đến khách sạn thì đường đông hơn vì rất nhiều xe ô tô, có nhiều cảnh sát giao thông và nhân biên bảo vệ đứng phân luồng. Trước cửa khách sạn dựng hàng rào và có rất nhiều phóng viên với những ống kính to bự, ánh đèn flash không ngừng chớp nhoáng.
"Cứ như sự kiện thảm đỏ vậy…”
Tôi trầm trồ.
"Còn hơn thế ấy chứ. Đi thảm đỏ trao giải không có tài phiệt đâu.”
"Hay là… chú thả em ở đây đi, em đi bộ vào.”
Lâm bất đắc dĩ cười.
"Em không muốn tôi bảo vệ em à, muốn đi một mình trước ống kính sao?”
Tôi nheo mắt.
"Không có cửa sau ạ?”
Lâm hừ cười, lắc đầu. Ai cũng sẽ bị chụp ảnh thôi, nhưng Steve Lâm là ai chứ. Người nổi tiếng hàng đầu như anh ấy chắc chắn sẽ bị săn đón nhiều hơn. Tôi cảm thấy áp lực lắm nếu đứng cạnh anh ấy trong trường hợp này.
Dòng xe di chuyển chậm nên tôi có thời gian lấy hơi và tự trấn an bản thân. Nhưng khi đến lượt xe tôi dừng lại thì tim tôi lại bắt đầu loạn xạ. Hàng loạt ống kính đã vội vã chĩa về hướng này rồi!