Chú Và Em

Chương 72:

Tôi lau vội vết son rồi quay lại chào, cái tay vẫn luống cuống lén lút lau quanh môi. Tôi liếc nhìn Lâm, anh ấy đã lau vết son đi rồi.

"Có một số nhãn hiệu này muốn gửi đồ tài trợ, anh xem qua đi ạ. Còn đồ của An, em muốn mặc thế nào?”

"Em muốn mặc váy thoải mái một chút, có tay, ngắn trên gối và hợp với bộ đồ của anh Lâm là được ạ.”

"Vậy thì trước tiên anh Lâm sẽ chọn nhãn hàng tài trợ đồ trước, sau đó chị sẽ xem nhãn nào có đồ nữ ổn nhất nhé. Tất nhiên đồ sẽ không y hệt ảnh hãng đâu, chị sẽ phối lại để có điểm nhấn riêng.”

Tôi gật gù.

"Vâng ạ.”

Sau đó tôi nghiêng người áp sát vào người Lâm, dựa luôn lên bắp tay anh ấy để cùng xem các mẫu trang phục.

Quả nhiên tiền nào của nấy, đồ của các hãng lớn đều rất bắt mắt, đều là âu phục, có những nét phá cách nhưng vẫn rất lịch lãm.

"Ý, áo này đẹp nè anh.”

Tôi không ngần ngại thò tay vào, lướt lại tấm ảnh trước.

"Ừm, tôi cũng thấy vậy.”

Tôi áp má vào tay Lâm, tiện tay thay anh ấy lướt lướt ipad để xem đồ.

“Bộ này thì sao ạ?”

"Ừm, cũng được, em đánh dấu lại đi.”

Tôi gật gù đánh dấu, rồi lại chăm chú nhìn. Lâm chậm rãi lướt từng ảnh, tôi lại thò tay vào cản trở, lướt quay lại ảnh trước.

"Cái này… ừm cái cổ áo không thích lắm ha, thôi vậy…”

Mãi đến khi xem xong, ngẩng lên tôi mới thấy chị stylist đang nhìn mình với anh mắt không tự nhiên, sau đó vội đảo mắt đi. Tôi xấu hổ ngồi ngay ngắn lại, có phải tôi đã làm mất đi hình tượng ông sếp cứng nhắc và khó tính của Lâm rồi không…

Lâm đưa lại ipad cho stylist, chị ta lướt lướt xem rồi gật đầu.

"Hãng này có đồ nữ đẹp lắm, em đã nghĩ ra vài mẫu có lẽ sẽ hợp với An rồi… Ừm, hãng này cũng hay…”

"Khoan đã, em… em có điều muốn nói.”

Tôi ngoan ngoãn giờ tay lên khiến chị stylist trộm cười.

"Đồ tài trợ của nhãn hàng, tức là không mất phí ạ?”

"Đúng vậy. Có thể nhãn hàng sẽ lấy lại bộ đồ, cũng có hãng sẽ tặng luôn. Đồ được anh Lâm mặc trong một sự kiện lớn là cơ hội quảng bá rồi, tặng một bộ đồ rẻ hơn chi phí thuê anh ấy quảng cáo nhiều.”

Tôi gật gật đầu.

"Vậy đồ của em cùng hãng… em có thể… đề nghị một mức giá không ạ?”

"Ý em là sao?”

"Vì đồ của em sẽ phải mua, nên em muốn tìm đồ trong khoảng giá em muốn ấy ạ. Cỡ… cỡ… mười triệu?”

Stylist nhìn tôi mà chưa trả lời, tôi cũng tự xấu hổ, vội nâng mức giá lên.

"Hai mươi triệu cũng được ạ.”

“Cũng được, nhưng mà mấy hãng đó…”

Stylist vừa ngập ngừng nói vừa nhìn Lâm. Anh ấy nói với tôi.

"Tại sao em phải lo về chi phí?”

"Em… em nghĩ là chỉ mặc một lần thôi, nếu đắt quá thì sẽ phí phạm lắm. Anh có thể phối lại cho sự kiện khác, còn em thì…”

"Được rồi, em cứ để người ta làm việc đi.”

"Nhưng mà…”

Lâm nhìn tôi, tôi liền nuốt lời nói xuống.

"Anh Lâm, em lấy lại số đo nhé.”

Lâm gật đầu rồi đứng dậy, stylist liền đo lại cơ thể anh ấy.

"Cũng không thay đổi mấy, anh giữ dáng đỉnh thật. Dù đã quen rồi nhưng vẫn phải cảm thán, tỉ lệ cơ thể anh đỉnh quá!”

Tôi nhìn Lâm không chớp mắt, đúng vậy, trong mắt tôi, anh ấy như một vị thần.

"Xong rồi, cho chị lấy số đo của An nữa nhé.”

Tôi xấu hổ đứng dậy, cơ thể tôi…Dạo này tôi đã cố giữ cân rồi, dù không béo nhưng cũng không thon thả như người ta, có eo mà cũng có cả bụng.

"An có thể đi giày cao gót không?”

"Em có thể đi tầm năm, bảy phân ạ. Tầm bảy và mười phân thì phải đế vuông em mới đứng được.”

"Đế vuông không được đâu. Nếu được thì em đi tầm mười hai phân là đẹp, mà phải là đế nhọn cơ.”

Tôi cũng muốn được đẹp đôi với Lâm, nhưng tôi cũng sợ mình sẽ thành trò cười với đôi giày mười hai phân đế nhọn.

"Không cần, thấp một chút cũng được. An đi bảy phân thôi, đi cao quá nguy hiểm lắm.”

Lâm nói. Tôi lén lút xị mặt ra, đi bảy phân thì được mét sáu lăm, cũng tạm ổn so với người ta. Nhưng so với Lâm thì không được, anh ấy đi giày vào là gần mét chín rồi!

"Được rồi, em biết rồi, để tụi em lo. Vậy em xin phép nhé. À, anh mời An vào group chat của chúng ta được không, em sẽ gửi các bản phối đồ cho em ấy cùng anh luôn.”

"Ừ.”

Stylist rời khỏi phòng, Lâm lại quay ra nhìn tôi chằm chằm khiến tôi chột dạ. Tôi ngồi xuống cạnh anh ấy.

"Sao thế ạ?”

"Em coi tôi là gì?”

Là gì là sao? Tôi ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh ấy, sao đột nhiên anh ấy lại hỏi như vậy, tôi đã làm gì sai?

Nhìn vẻ lo lắng hoang mang của tôi, Lâm thở dài rồi quay đi, dựa lưng vào ghế.

"Em không muốn dựa dẫm vào tôi là vì chưa tin tưởng tôi, hay là vì một ngày nào đó em sẽ rời bỏ tôi?”

Tôi nheo mắt nhìn anh ấy.

"Chú nói thế là sao?”

"Không muốn đến sống cùng tôi cũng được, nhưng không muốn dùng thẻ của tôi, tiền quần áo cũng phải rạch ròi. Tôi mua cho em một món đồ, em lại phải tặng lại tôi một món. Ý em là sao?”

Tôi ngẩn ra nhìn Lâm, hôm nay anh ấy làm sao vậy?

"Em tặng chú đồ vì em thích mà, với cả sao có thể so sánh đồ em mua với đồ chú mua cho em được, chú toàn mua đồ rất đắt…”

Tôi ngồi gần lại, với tay đặt lên cổ Lâm rồi trượt lên xương hàm, chạm vào má anh ấy.

"Chú làm sao vậy, em đã làm gì khiến chú phiền lòng à?”

Lâm nhíu mày rồi lại giãn ra.

"Em luôn làm tôi phiền lòng.”

Tôi cau có nhìn Lâm.

"Sao cơ, em á, em ngoan mà?”

Lâm quay sang nhìn tôi, chống tay xuống ghế, cúi sát lại gần tôi. Anh ấy lại hôn tôi, lần này thì nhẹ nhàng hơn. Tôi vắt tay lên cổ anh ấy.

"Chú đừng nghĩ ngợi mà, em quấn chú đến nỗi em sắp thành động vật không xương sống rồi đây này! Em lúc nào cũng yêu chú nhiều hơn!”

Lâm hôn tôi rồi ngồi thẳng dậy, tiện tay kéo tôi lại ôm.

"Tôi không nghĩ thế đâu. Tôi bây giờ…”

Tôi kiên nhẫn chờ đợi nhưng anh ấy không nói gì nữa. Tôi với tay lên ôm mặt anh ấy, kéo anh ấy cúi xuống nhìn mình. Tôi xoa xoa má, xoa xoa tai anh ấy, cười nói.

"Chú lo lắng điều gì vậy, em đang ngồi trong lòng chú đấy thôi. Em thích chú nhiều ơi là nhiều! Chú đừng quên em còn là fan lâu năm của chú đó ạ!”

Lâm cười nhẹ.

"Ừm, thật vinh hạnh cho tôi.”