Khi trời trở lạnh, bữa tiệc của Phượng Hoàng sẽ bắt đầu.
Sự phô trương của tập đoàn Phượng Hoàng đã diễn ra nhiều năm, các bữa tiệc theo từng năm chỉ có hoành tráng hơn chứ không có kém. Phượng Hoàng bất tử, tái sinh từ tro tàn, cũng là ánh lửa sưởi ấm chúng sinh - đây chính là sự ngạo mạn của chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng.
Nhưng cũng chẳng có ai có thể phản bác được, bởi vì đúng như tên gọi, ánh lửa của Phượng Hoàng chưa bao giờ tắt, tập đoàn Phượng Hoàng vẫn ngày một hùng mạnh. Để có mặt trong bữa tiệc ấy là một vinh dự, nó còn có tiếng hơn cả lễ trao giải cuối năm của một kênh truyền hình. Không chỉ hội tụ những người nổi tiếng nhất, còn có cả những người giàu có và quyền lực nhất.
Tôi mân mê tấm thiệp trên tay, sau đó mở điện thoại xem lại số dư tài khoản. Không đi thì thôi, nếu đi thì không thể xuề xòa được. Tôi không chỉ có thể diện của mình, bên trái là em gái CEO Trương Thanh Bình, bên phải là bạn gái của đại minh tinh Steve Lâm.
Tôi nhăn nhó ngẫm nghĩ, hay là không đi nữa. Nhưng đã có tên trong danh sách mời, hẳn là phải có lý do nào đó. Nếu tôi vắng mặt thì có ảnh hưởng đến người khác không?
“Còn suy nghĩ gì nữa, mau chọn đồ đi.”
Yến Lam vừa hút thuốc vào, hơi thở vẫn còn mùi thuốc lá.
“Không biết nên mặc gì, mà lại còn phải mặc đồ hiệu, rồi còn cả giày, còn cả phụ kiện đi kèm nữa.”
Tôi không dùng hàng hiệu, có hiệu thì cũng là hàng nội địa hoặc các hãng tầm trung, hàng đắt đỏ thì chỉ có mỹ phẩm thôi. Nếu bây giờ bỏ mấy chục triệu ra để mua những món đồ chỉ dùng một lần, quả thật là tôi không nỡ.
Trong khi tôi vò đầu bứt tóc ở studio thì Lâm gọi điện tới, giọng nói của anh ấy trầm nhưng lại có tác dụng như đồ ngọt, khiến tôi vui vẻ.
“Em sẽ đến bữa tiệc, đúng không?”
Tôi gật gật đầu nhưng chưa trả lời lại bởi vì thâm tâm không muốn. Lâm nói tiếp.
“Em sẽ đi cùng anh Bình hay đi cùng tôi?”
Tôi thở dài.
“Em chắc không đi cùng anh Bình đâu ạ, năm nay Huân và chị Thanh cũng được mời.”
“Vậy em đi với tôi. Tôi hỏi em là vì muốn biết em định mặc gì?”
Đúng vấn đề tôi đang đau đầu đây rồi, tôi có cầm một chiếc thẻ của anh ấy, nhưng tôi không định dùng nó.
“Em vẫn chưa chọn được ạ. Đến một nơi như vậy, em...”
“Vậy phối đồ với tôi thì sao? Chỉ cần nói đồ em muốn mặc, stylist của tôi sẽ chọn đồ giúp em. Hay em muốn tự chọn cùng bạn bè?”
“Vậy... vậy có được không ạ? Stylist của chú...”
“Được chứ, công ty có bốn stylist để làm gì. Chiều nay hoặc mai, lúc nào rảnh thì em ghé chỗ tôi nhé.”
Tôi gật gật đầu.
“Vâng ạ.”
Tôi vẫn chưa thỏa mãn lắm, nếu chọn đồ qua công ty thì phải dùng tiền của anh ấy rồi, nhưng tôi thật sự không tự tin lắm. Trang điểm thì đã có phù thủy Yến Lam bên cạnh, tôi rất tự tin giao mặt cho cô bạn thân lạnh lùng cục tính nhưng có đôi bàn tay ma thuật này.
Lâm là một diễn viên nổi tiếng, phần hình ảnh rất quan trọng, trang phục và phụ kiện của anh ấy khi tham sự bất kỳ sự kiện nào cũng cần phải chỉn chu và tỉ mỉ. Chỉ có một mình anh ấy nhưng có đến bốn stylist, trước đây là sáu người.
Từ sau lần hợp tác chụp ảnh, tôi với Thái Duy tự nhiên thành bạn bè. Cậu ta rất bận nhưng thi thoảng vẫn nhắn tin cho tôi, có vài ba lần gọi điện. Cậu ta còn ghen tị với tôi vì tôi có thϊếp mời đến bữa tiệc của Phượng Hoàng, còn nói là sẽ làm việc chăm chỉ hơn, nổi tiếng hơn, trở thành một người như diễn viên – doanh nhân Steve Lâm.
“Vậy thì cậu đã đầu tư gì chưa?”
Thái Duy cười cười khi tôi hỏi.
“Chưa có tiền, sự nghiệp của tôi mới chớm nở thôi mà.”
“Vậy thì chừng nào có tiền thì bảo tôi, anh trai tôi nhiều kinh nghiệm lắm, tôi sẽ giúp cậu một tay.”
“Chỉ một tay thôi à?”
Tôi nhăn mày.
“Không lẽ còn muốn tôi đưa tiền cho cậu?”
Cậu ta cười thành tiếng.
“Rồi có ngày tôi sẽ gặp chị ở bữa tiệc Phượng Hoàng.”
Tôi nhún vai, tôi cũng không chắc là năm sau mình có còn xuất hiện ở đó nữa không kìa. Nhưng tôi cùng hiểu được là Thái Duy nhìn xa và có tham vọng lớn. Nếu chỉ là một diễn viên nổi tiếng thì chỉ cần xuất hiện ở lễ trao giải cuối năm, nhận về một giải thưởng lớn, hay là xuất ngoại đóng phim. Nhưng Thái Duy không dừng ở đó, cậu ta muốn có mặt ở bữa tiệc Phượng Hoàng, vậy là muốn trở thành một người vừa có sự nghiệp diễn xuất thành công, vừa là một người có nhiều mối quan hệ và có tầm ảnh hưởng.
Tôi đến công ty Lâm để gặp stylist, trong lúc chờ đợi thì ngồi trong phòng anh ấy nói chuyện. Tôi với anh ấy cùng ngồi trên ghế sô pha dài, anh ấy xem ipad, tôi thì vừa lướt điện thoại vừa nói liên hồi. Lần nào nói chuyện với Thái Duy mà có gì hay ho tôi cũng kể cho anh ấy nghe. Đơn giản chỉ là một sự khoe khoang khi kết bạn với người nổi tiếng, cùng với năng lượng tích cực mà cậu ta ảnh hưởng tới tôi. Tôi không dễ kết bạn với người khác, bạn bè cũng không nhiều, nhưng năng lượng dễ kết nối như Thái Duy, tôi luôn nghĩ cậu ta chắc chắn sẽ tiến được rất xa trong sự nghiệp cũng như danh vọng.
Trái với sự vui vẻ của tôi, Lâm chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng. Tôi ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn anh ấy.
“Chú có chuyện gì à, sao chú không vui?”
Lâm nhìn tôi, tôi thì tròn mắt nhìn anh ấy. Anh ấy đột nhiên giữ gáy tôi rồi hôn. Không phải là một nụ hôn lướt qua đầy âu yếm, anh ấy đột ngột hôn mạnh bạo, bá đạo chiếm hữu tôi. Tôi đẩy anh ấy không được, miễn cưỡng đến khi anh ấy tự nguyện rời môi đi. Tôi thở hổn hển, trợn mắt nhìn anh ấy.
“Chú... chú... tự nhiên...”
Lâm liếʍ môi, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, vô cùng nghiêm túc nói.
“Đừng để tôi nhốt em lại.”
Tôi nhìn anh ấy trừng trừng, trong đầu chưa theo kịp thì tiếng gõ cửa vang lên, stylist đến rồi. Tôi cuống cuống lấy gương trong túi xách ra soi, Lâm thì không ngần ngại nói.
“Vào đi.”
Tôi nhảy dựng lên, vội vàng quay người vào phía trong, cuống cuồng soi gương. Anh ấy làm son môi của tôi lem hết ra rồi!