Chú Và Em

Chương 36: Anh trai vạn tuế

Lâm hẹn tôi ở một nhà hàng sang trọng trên tầng cao nhất của tòa nhà. Lên đến nơi rồi, tôi đứng ở cửa để tự trấn an bản thân trước. Nhân viên nhà hàng thấy tôi đứng một lúc vẫn chưa vào, liền đi đến hỏi.

"Xin hỏi chị đã đặt bàn chưa ạ?"

Tôi à lên một tiếng, luống cuống lấy điện thoại đưa nhân viên xem mã bàn. Họ vui vẻ mời tôi vào trong. Tuy tôi vẫn chưa sẵn sàng lắm, nhưng đành vào theo. Không biết Lâm đã đến chưa nhỉ. Tôi liếc điện thoại, bây giờ là tám giờ năm phút.

Đi theo nhân viên, tôi vừa đi vừa nhìn xung quanh. Nhà hàng bài trí nội thất đẹp mắt, tuy trang trí không cầu kỳ nhưng rất hiện đại bắt mắt và toát lên vẻ sang trọng quý phái. Bức tường kính giúp căn phòng trở nên đẹp hơn với muôn vàn ánh đèn lấp lánh bên ngoài, màn đêm vừa huyền bí vừa lung linh. Tôi vừa đi vừa nhìn cảnh đêm bên ngoài không rời mắt, đến khi nhân viên dừng lại xoay người, tôi suýt thì va vào cô ấy.

"Bàn của chị đây ạ."

Tôi khẽ cúi đầu cảm ơn, nhân viên cũng cúi đầu rồi đi khỏi Lâm đã đến và ngồi chờ ở bàn. Anh ấy ăn mặc vẫn như mọi lần, quần âu, áo sơ mi đen và áo vest vắt trên ghế. Anh ấy thấy tôi đi đến liền đứng dậy.

"Chào em."

"Vâng… vâng… ạ. Chú… chú đến lâu chưa?"

Tôi hồi hộp đến sôi cả bụng, chân tay luống cuống, dù cố gắng thì cũng vẫn nói lắp.

"Tôi mới đến."

Anh ấy nói rồi đi vòng qua tôi, kéo ghế cho tôi.

"Em ngồi đi."

Tôi bị hành động chỉ thấy trên phim này làm xao động, càng run hơn. Tôi chậm rãi ngồi xuống ghế, anh ấy nhẹ nhàng đẩy ghế vào một chút rồi đi về chỗ ngồi.

"Xin lỗi em, tôi đã gọi đồ mà chưa hỏi em. Nếu có món gì không thích, lát nhân viên tới em có thể gọi lại."

Tôi vừa lắc đầu vừa xua tay.

"Em rất dễ nuôi, món nào cũng ăn được. Trước giờ em chưa ghi nhận không ăn được cái gì hay là bị dị ứng với cái gì ạ!"

Lâm mỉm cười.

"Vậy thì tốt."

Tôi ngượng ngùng ngồi thẳng lưng, vừa muốn nhìn Lâm mà lại không dám nhìn, ánh mắt cứ nhìn chỗ nọ đến chỗ kia, cuối cùng dừng bên tường kính.

"Đẹp quá, em chưa đến đây bao giờ."

"Thật à? Chỗ này anh Bình cũng khá thích đấy."

"À… anh ấy có rủ em mấy lần, nhưng em ngại nên không đến ạ."

Có lẽ Lâm cũng thấy kỳ quặc khi tôi nói ngại, nhưng anh ấy cũng không hỏi. Nói rồi lại im lặng, trong lúc tôi nghe tiếng trái tim đang nhảy loạn trong l*иg ngực thì Lâm làm tôi muốn đứng tim. Anh ấy nhìn thẳng vào tôi, nói.

"Hôm nay em xinh lắm."

Tôi nuốt khan, tròn mắt nhìn anh ấy rồi ấp úng mãi không thành câu. Anh ấy có phải là tay chơi không vậy, hay mấy người giàu kinh nghiệm sống sẽ thoải mái hơn?

Nhân viên nhà hàng đã cứu tôi khi mang đồ ăn tới. Là các món tây thường thấy trong những buổi hẹn hò, từng đĩa được đặt lên bàn. Khi đồ ăn lên hết thì Lâm bảo nhân viên có thể rời đi, anh ấy cầm chai rượu vang lên hỏi tôi.

"Em có muốn uống một chút không?"

Tôi gật đầu.

"Dạ có."

Dù tôi không thích vị của nó lắm nhưng vẫn muốn nâng ly cùng Lâm ở đây. Hai tay cầm ly, tôi cẩn thận đưa về phía anh ấy. Anh ấy rót cho tôi rồi tự rót cho mình. Lâm đưa ly về phía tôi, tôi cũng vui vẻ cụng nhẹ một cái.

Mùi rượu vang thơm thơm, nhưng khẩu vị trẻ con của tôi không thẩm được vị chát chát của nó. Tôi xoay người qua một bên nhấp một ngụm, không tự chủ được nhăn mặt một cái rồi lại giãn ra. Lâm cười khẽ.

"Em không uống cũng được mà."

Tôi lắc đầu.

"Em uống được mà! Chỉ là cái vị chan chát của rượu… em không thấy được vị ngon. Em thích đồ ngọt hơn ạ."

Lâm gật đầu rồi uống một ngụm rượu. Tôi chăm chú nhìn anh ấy rồi vội thu ánh mắt về khi anh ấy đặt ly xuống và nhìn tôi. Buổi gặp này vẫn là một cú sốc lớn mà tôi chưa thể lấy lại bình tĩnh.

Ngồi trước mặt người vô cùng nổi tiếng, người mà tôi ngưỡng mộ đã lâu, bữa tối trong một nhà hàng sang trọng, chỉ có hai người.

Nếu không nhờ anh Bình thì có lẽ cả đời này tôi cũng không thể đứng trước mặt Lâm được lấy một lần, chứ đừng nói đến việc ngồi đối diện ở đây.

Anh trai vạn tuế!