Chú Và Em

Chương 10: Quyết tâm giành lấy

Tôi lắc lắc đầu.

"Em có giận gì đâu."

Anh từ chối cô ta rót rượu, em mừng còn chẳng kịp. Ngón tay Lâm gẩy chóp mũi tôi một cái.

"Tôi thấy em nghĩ gì đều thể hiện hết ra trên mặt, không phải mới cau có bĩu môi đấy à?"

Tôi xấu hổ ôm mặt. Thì tôi có phải diễn viên đâu mà muốn là điều chỉnh được biểu cảm. Đâu như Lâm, muôn hình vạn trạng trên phim nhưng ở ngoài thì chỉ có biểu cảm lạnh nhạt và cứng nhắc.

"Quan sát em tôi thấy em rất sống động."

Tôi tròn mắt nhìn Lâm, anh ấy quan sát tôi á? Tức là anh ấy nhìn tôi nhiều lần lắm à? Nhưng tôi mới là người quan sát anh ấy mà?

Lâm cười.

"Có thể rót thêm cho tôi một ly không?"

Tôi vui vẻ vâng dạ, động tác rót rượu cũng nhanh nhẹn và chính xác hơn lúc nãy rồi. Anh ấy uống rồi đặt chén xuống bàn, sau đó ngả lưng thoải mái dựa vào ghế, hai chân thoải mái mở rộng, chân trái vô tình chạm vào chân tôi. Anh ấy ngồi yên như thế, nhìn một ông chú đang ôm eo cô tiếp viên bé nhỏ rồi hát bài nhạc cổ lô sĩ.

Tôi vừa ngại ngùng vừa thích thú, cũng ngồi im chứ không muốn né chân đi. Cách lớp quần âu dày dặn, việc chạm nhẹ vào chân Lâm cũng khiến tôi xáo động không nguôi. Tôi ngồi thẳng lưng, không dám nhìn Lâm đang thoải mái dựa lưng vào ghế, cánh tay anh ấy vắt lên thành ghế đang ở sau lưng tôi. Thật muốn sà vào lòng anh ấy quá. Biết vậy tôi cũng uống một chút, để có thể giả vờ say rồi dựa dẫm vào anh ấy. Tôi muốn giữ tỉnh táo để ngắm nhìn Lâm nên giờ chẳng thể làm càn.

Buổi tối hôm ấy, tôi có lén lút chụp được bức ảnh anh trai tôi đặt tay lên eo cô bé rót rượu. Dù chỉ đúng một lần thôi nhưng đã bị tôi chụp lại. Tôi đem bức ảnh uy hϊếp anh trai, bắt anh ấy sau này phải sắp xếp một bữa ăn ba người như lần đầu tiên tôi gặp Lâm, nhưng phải thật tự nhiên và kín kẽ. Anh trai tôi thở dài nhìn tôi.

"Mày không làm thế anh vẫn chiều mà, xóa ảnh đi."

Tôi nhún vai.

"Sợ anh vui miệng nói bậy nên em giữ làm tin thôi. Em cũng sợ chị dâu lắm nên nếu không có việc gì thì em cũng không gặp chị ấy đâu mà."

"Không phải sợ, chị mày cũng có làm gì được đâu. Phải rồi, bây giờ ở căn hộ nhỏ đó tạm đi, sau này lấy chồng anh sẽ mua cho căn khác rộng hơn."

Tôi xua xua tay.

"Căn hộ đó cũng đủ đắt đỏ rồi mà! Với sau này em lấy chồng sẽ ở nhà chồng chứ, lẽ nào em lấy người không có nhà mà anh phải mua cho? Anh để tiền lo cho thằng Huân đi."

Anh trai tôi cười cười, nhàn nhạt hỏi.

"Hay là muốn lấy chú Lâm?"

Tôi giật mình, nhăn nhó đánh lên tay anh ấy.

"Đấy, cái miệng của anh như vậy nên em mới phải giữ tấm ảnh này lại! Anh đừng có mà đi nói linh tinh."

Anh trai tôi nhướn mày.

"Vậy à, sao anh cảm thấy thằng Lâm cũng có ý với mày nhỉ? Nó không thường gần gũi người khác như vậy đâu, cũng không thích những cuộc gặp quá đông người."

Tôi rướn người tới hỏi.

"Thật… thật ạ?"

Anh tôi đắc ý nhìn tôi, đặt tay lên đầu tôi.

"Anh thấy nó cũng được, tính cách thì có này có kia nhưng chung quy vẫn là người tốt, giàu, đẹp trai phong độ, có điều nó hơi già rồi. Con trai nó gần bằng thằng Huân, chắc chỉ kém mày vài tuổi. Mày về làm mẹ kế thấy có hơi kỳ quặc không?"

Tôi tức giận ngồi thẳng dậy, gạt tay anh ấy ra khỏi đầu mình.

"Ai mà muốn làm mẹ kế, anh đừng có nghĩ linh tinh rồi đi nói với anh Lâm, anh ấy lại cười vào mặt em!"

"Nếu thật thì sao, anh có nên ngăn cản không? Em gái anh vừa trẻ lại chưa từng kết hôn, dù có là yêu đương cũng không nên yêu người già như vậy, anh nói thật đấy."

Anh trai tôi lại bật công tắc của một ông bố lên rồi. Kể ra thì anh ấy cũng giống như có hai đứa con sinh đôi một trai một gái vậy, tôi chỉ hơn thằng Huân có năm tháng thôi. Từ khi tôi lên cấp hai là anh ấy một tay nuôi cả hai đứa rồi vì mẹ tôi ốm yếu. Dù vậy, có một người anh trai lớn tuổi khiến tôi cảm thấy cũng không có khoảng cách tuổi tác quá xa với Lâm. Bề ngoài của Lâm cũng trẻ hơn anh trai tôi rất nhiều.

Dù sao thì tôi cũng cảm thấy khao khát Lâm càng lúc càng nhiều hơn, người đàn ông quyến rũ đầy thu hút đó sao lại có thể độc thân hơn mười năm vậy? Dù không có quá nhiều cơ hội thì tôi vẫn muốn thử một lần giành lấy người tôi thích.