Chú Và Em

Chương 8: Lần đầu tiên gặp mặt

Lần đầu gặp Lâm bên ngoài, tôi suýt ngất xỉu. Cơ thể cao lớn cường tráng, cơ bắp hiện rõ rệt dưới lớp áo sơ mi đen. Khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao, đẹp trai phong trần với mái tóc hơi dài được vuốt ngược về sau. Tuy đã bốn mươi bảy tuổi nhưng Lâm phong độ ngời ngời, nhìn như chưa đến bốn mươi, quả nhiên danh bất hư truyền, đỉnh của đỉnh!

Vẻ mặt anh ấy có chút lạnh lùng cứng nhắc, ánh mắt đen thẳm thu hút khiến tôi không nhịn được mà nhìn chằm chằm. Đến khi anh ấy nhìn tôi, tôi mới giật mình thu ánh mắt về.

"À đấy, đây là em gái tôi. Nó là người hâm mộ của cậu đấy, nó thích cậu hơn mười năm rồi, ha ha!"

Anh trai tôi vui vẻ giới thiệu. Lâm nhìn tôi rồi ồ lên một tiếng, nghi hoặc hỏi lại.

"Em gái hay con gái anh?"

"Em gái em gái, cùng bố cùng mẹ. Nó bằng tuổi con trai tôi, hai cô cháu sinh cùng năm, cách nhau có năm tháng thôi. Mẹ tôi đẻ nó khi đã ngoài bốn mươi rồi."

Lâm gật đầu, cười cười rồi đưa tay ra.

"Thú vị thật. Chào em. Tôi gọi là "em" có được không, anh Bình?"

"Được chứ ạ! Rất rất rất vui được gặp… chú!"

Tôi nhanh nhảu đáp lời, vừa gọi chú đã khiến mấy nhân viên đứng gần không nhịn được mà cười ồ lên. Bởi vì Lâm nhiều tuổi nên từ khi hâm mộ anh ấy tôi đã luôn tâm niệm gọi chú rồi. Thế nên tôi cứ như vậy mà gọi ra. Tôi xấu hổ lúng túng, mặt nóng rực hết cả lên. Lâm bắt tay tôi, bàn tay to lớn và thô ráp nắm chặt tay tôi khiến tôi rung động, thật sự vui sướиɠ quá mức rồi!

"Không sao, gọi như vậy cũng được. Tôi cũng nhiều tuổi rồi."

Tôi lúng túng nắm chặt dây túi xách. Anh trai tôi đặt tay lên lưng tôi đẩy nhẹ, cười nói.

"Được rồi, vào trong đi, tôi đã đặt bàn rồi."

Bữa ăn chỉ có ba người chúng tôi thôi, anh trai tôi có thể gọi đại minh tinh Steve Lâm đến cho tôi gặp, tôi đã đánh giá thấp anh trai của mình rồi, giá như có thể gặp sớm hơn!

"Anh nói em gái anh thích tôi hơn mười năm, tôi cũng quen biết anh hơn mười năm, sao giờ anh mới nói."

Lâm rót rượu cho anh trai tôi rồi hỏi, sau đó đưa chai về phía tôi, tôi vội vàng đưa hai tay giơ ly ra để anh ấy rót.

"Do khoảng cách tuổi tác nên anh em tôi không thân nhau lắm, nó cứ tự tách mình ra thôi nên tôi nào có biết. Hôm trước tôi cho thằng Huân sang lấy đồ của nó mang về căn hộ tôi mua, thằng nhóc thấy nhiều ảnh của cậu trong phòng ngủ của An nên mới kể tôi nghe."

Tôi liếc anh trai, xấu hổ đá nhẹ vào chân anh ấy. Anh ấy chỉ cười ha ha rồi quay sang bảo tôi.

"Trong lúc chờ đồ ăn có xin chữ ký hay chụp anh thì mau làm đi. Cứ thoải mái đi, cậu Lâm đây trông vậy thôi chứ không đáng sợ đâu!"

Tôi lại huých tay anh ấy một cái. Dù vẫn còn ngại và lúng túng nhưng tôi vẫn chậm chạp lấy ra tấm bìa đẹp và bút đã chuẩn bị sẵn, bẽn lẽn đưa cho Lâm để xin chữ ký. Lâm nhìn tôi, mỉm cười rồi ký tặng.

"Em muốn tôi viết gì không?"

"Ghi tặng bé An đi."

Anh trai tôi nhanh miệng nói xen vào. Tôi nhất thời chưa nghĩ được gì nên chưa lên tiếng, Lâm đã ký rồi ghi "Tặng bé An" thật, còn đặng biệt vẽ thêm một cái trái tim hơi méo. Tôi xúc động nhận tấm chữ ký tay của Lâm, rối rít cảm ơn, hôm nay về phải mua khung để treo mới được. Tôi không nhịn được mà ngắm nhìn chữ ký trên tay, khóe miệng cứ kéo lên không hạ xuống được. Anh trai tôi vỗ nhẹ lưng tôi.

"Sang chụp ảnh đi, đưa máy đây anh chụp cho."

Tôi thì xấu hổ vô cùng, nhưng anh tôi cứ cười ha hả thúc giục, Lâm cũng vui vẻ nhìn tôi gật đầu nên tôi đành chạy sang ngồi cạnh anh ấy để anh trai tôi chụp ảnh cho. Nhưng mà anh ấy chụp xấu kinh khủng, tôi thất vọng ra mặt khi anh ấy đưa điện thoại cho tôi. Khuôn mặt thất vọng méo xẹo của tôi chắc tức cười lắm, khiến Lâm bật cười khẽ. Anh ấy cầm điện thoại của tôi rồi nói.

"Tự chụp đi, để tôi cầm máy cho."

Người này kém anh trai tôi hai tuổi thôi, nhưng kỹ năng chụp ảnh chẳng kém giới trẻ bây giờ, biết lấy góc để mặt tôi không bị to. Thế là tôi mãn nguyện khi có được mấy cái ảnh đẹp cùng thần tượng, đêm nay chắc là tôi sẽ mất ngủ mất thôi.

Chụp ảnh xong thì tôi lại chạy về chỗ ngồi cạnh anh trai, ngồi quá gần nên mùi nước hoa của Lâm khiến tôi hơi choáng váng. Mùi thơm từ cơ thể to lớn ấy khiến tim tôi rung lên, hương nước hoa này chắc là tôi sẽ nhớ mãi. Cảm giác được ở sát bên anh ấy thật tuyệt, ngước lên là có thể nhìn thấy xương hàm sắc lẹm. Người đàn ông này vô cùng tuyệt vời trên màn ảnh, gặp bên ngoài càng cảm nhận được rõ hơn.

Tôi thật sự rất thích rất thích anh ấy!