Chú Và Em

Chương 3: Bữa tối


Tôi luẩn quẩn trong bếp giúp San một chút rồi cuối cùng kệ cậu ấy nấu một mình, tha hồ bày vẽ. Kiểu người như San thích nấu ăn và nấu ngon có vẻ là một chuyện lạ, người ngoài không ai biết là cậu ta có thể nấu ăn.

Tôi ngồi xuống sô pha cạnh Lâm, anh ấy đang đọc kịch bản phim mới. Tôi chỉ lặng lẽ nằm xuống, gối đầu lên đùi anh ấy rồi xem điện thoại. Lâm để cuốn kịch bản dày cộp xuống, cúi đầu hỏi tôi.

"Không nấu cơm nữa à?"

"Em làm việc vặt thôi, còn lại để San nấu, em cũng không biết làm gì."

"Ừ."

Lâm chỉ hỏi một câu rồi đặt cuốn kịch bản lên đùi bên kia, chăm chú đọc. Bàn tay anh ấy vuốt ve mặt tôi, cằm tôi, ngón tay cái đặt lên môi tôi miết nhẹ. Tôi nhìn anh ấy rồi lại nhìn điện thoại.

"Em cứ nói chuyện đi, tôi không phiền đâu."

Tôi như được bật công tắc, liền với tay lên vuốt ve cằm Lâm rồi hỏi.

"Lần này chú đóng vai gì vậy?"

Lâm cầm tay tôi đang vuốt cằm mình rồi hôn vào lòng bàn tay tôi.

"Mới đang thảo luận thôi, chưa nhận vai. Nếu đóng thì sẽ là vai ông trùm xã hội đen."

"Ha ha, lại ông trùm nữa. Chú hợp vai này dễ sợ, để râu một cái là nhìn chiến liền!"

"Vai lần này có chút khác biệt, là một ông trùm không có thực quyền, khúm núm trước mặt người khác."

Tôi mở to mắt, hào hứng nhìn Lâm.

"Thật á, em muốn xem xem chú khuất phục trước người khác như thế nào!"

Lâm nhìn tôi, ngón tay gẩy chóp mũi tôi một cái.

"Đừng tưởng tôi không biết em thích nhìn tôi khổ sở. Trong phim này rồi tôi cũng sẽ vùng dậy và trở thành kẻ ác thôi. Sau đó sẽ bị gϊếŧ chết bởi con trai của mình."

"Thế á?"

Tôi ngồi bật dậy.

"Nghe buồn vậy."

Lâm cười cười nhìn tôi.

"Tôi là kẻ ác, không buồn."

Tôi bĩu môi nhìn Lâm, không nhịn được sà tới ôm cổ anh ấy. Tôi thích nhìn anh ấy trong mấy cảnh phim đầy khổ sở đau đớn, vừa hưng phấn rạo rực lại cũng vừa đau lòng. Mấy cảnh phim quay như thật ấy khiến tôi cảm thấy có chút sợ hãi.

"Hết giờ ôm ấp rồi hai người, xin mời vào ăn cơm!"

Tôi vội buông Lâm ra, xấu hổ nhìn San rồi cười hề hề.

"Đói quá rồi, mau vào ăn cơm thôi. Cảm ơn cậu San nhé!"

"Bố, con thấy bố có một chai rượu rất hợp với món ăn hôm nay."

San nheo mắt cười nói. Lâm lạnh lùng nhìn cậu ta rồi khoác vai tôi kéo tôi đi vào phòng ăn.

"Thích lấy chai nào thì lấy."

San vui vẻ đi vào phòng rượu, vừa đi vừa huýt sáo. Sau đó cậu ta mang ra một chai rượu vang.

"Biết lấy đấy."

Lâm nói. San vui vẻ đặt mấy cái ly xuống bàn.

"Chai này con ngắm nghía mấy lần rồi nhưng không dám lấy, hôm nay uống một chút được không?"

Chờ Lâm gật đầu xong San mới dám khui chai rượu đắt đỏ. Tôi thì không biết uống lắm, thấy rượu nào cũng chan chát như nhau cả.

San rất vui vẻ thưởng thức chai rượu đắt tiền, lắc nhẹ, hít hà mùi rượu rồi mới chậm rãi uống.

"Ha, ngon thật! Xin cảm ơn sự hiện diện của chị An, để tôi được vinh dự khui chai rượu này."

Tôi vừa cười vừa xua tay.

"Rượu của bố cậu mà."

"Không có chị thì bố tôi không vui vẻ khi tôi động vào đống rượu của ông ấy đâu. Để cảm tạ, xin mời chị ăn thử đồ hôm nay."

Tôi cũng chỉ cười cười, nâng ly lên đưa về phía Lâm. Anh ấy cụng ly với tôi rồi uống luôn, mặc kệ ly của San đang bơ vơ giữa không trung. Tôi liền cụng nhẹ ly của mình vào ly của San. Cậu ta cũng biết tính bố mình, cười cười rồi lại uống tiếp.

"Muốn uống hết luôn quá, con uống hết chai này được không?"

"Mang về nhà mà uống, say ở đây phiền."

Dường như chỉ chờ có vậy, San vui vẻ đồng ý, còn không có ý định rót thêm cho tôi và Lâm. Chúng tôi bắt đầu dùng bữa. Đồ ăn San nấu rất ngon, tự mày mò học mà cứ như đầu bếp khách sạn ấy. Lâm cũng chưa bao giờ vì sự có mặt của người khác mà ngại thể hiện tình cảm, bề ngoài lạnh lùng nhưng chăm sóc tôi một cách rất tự nhiên. Anh ấy giúp tôi cắt thịt, bóc tôm, lấy đồ ăn vào đĩa của tôi… Tôi không thích ăn gì thì anh ấy sẽ ăn giúp, anh ấy cứ im lặng mà dịu dàng với tôi như vậy.

"Tôi chưa từng thấy bố cắt thịt cho mẹ."

San lơ đễnh nói một câu. Tôi ngừng lại nhìn cậu ấy một chút rồi lại tiếp tục nhai.