Tổn Thọ! Siêu Thị Nhà Tôi Có Thể Xuyên Qua

Chương 2: Siêu Thị Nhà Tôi Không Bình Thường

Tay Diêm Vương cầm chổi hồng nhạt sao?

Tang Dĩ An trợn mắt: "Địa ngục nhà anh lớn như vậy à? Khắp nơi toàn là đồ ăn, nếu địa ngục như vậy, tôi cũng muốn đi."

Lục Trạch Húc câm miệng.

"Còn nữa, tôi là nữ, anh gặp qua nữ Diêm Vương chưa? Đây là nhà của tôi!"

Khi Tang Dĩ An đang nói chuyện, đã đi tới, đương nhiên khi đi qua khu đồ dùng làm bếp, cô thuận tay xách một cái chảo, vừa có thể làm vũ khí, cũng có thể làm khiên chắn.

"Làm phiền cô nương cứu giúp, tại hạ tất có trọng tạ." Lục Trạch Húc chắp tay khom lưng.

Tang Dĩ An sợ tới mức giơ chảo lên theo bản năng, không đợi cô vung xuống, đã nghe một tiếng loảng xoảng, thiếu niên trực tiếp ngã sấp xuống đất.

Tang Dĩ An nhanh chóng lui về phía sau hai bước, nhìn cánh tay mình giơ lên một chút, lại nhìn thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất một chút, ngơ ngác hỏi: "Đây là thủ đoạn ăn vạ kiểu mới sao?"

Là một thanh niên tốt của thế kỷ 21, chuyện xấu nhất mà Tang Dĩ An làm trong đời này chính là lúc đi học, toàn bộ bài tập nghỉ đông và nghỉ hè đều chép của bạn học.

Nhìn thấy một người sống sờ sờ ngất xỉu trên mặt đất, cô theo bản năng lên lầu cầm hộp cấp cứu, khử trùng, cầm máu, bôi thuốc.

Cô chưa từng học y, chỉ biết một ít kiến thức sơ cứu, cũng may tình huống của hắn trông cũng không nghiêm trọng, sở dĩ té xỉu, có lẽ là do tinh thần căng thẳng, mệt nhọc quá độ, cuối cùng mới là mất máu.

Tang Dĩ An khiêng người đến phòng nghỉ nhỏ bên cạnh cầu thang, rồi dùng nồi cơm điện nấu cháo, sau đó mới đi nghiên cứu cửa hông siêu thị nhà cô.

Cô vươn tay ra, ồ không, duỗi cái chảo chạm vào cửa, cái chảo thường xuyên qua quầng sáng, cô vừa định thò đầu ra để xem tình hình, thì phát hiện ra, ngoài trừ phần chảo, còn lại đều không thể chạm vào quầng sáng.

Vui mừng vô ích!

Tang Dĩ An tức giận điên cuồng đập khung cửa: "Tao nói này, mày có phải cửa nhà tao không? Sao lại xem trọng chảo đựng đồ ăn? Thế nào, tao còn không bằng một cái chảo à? Chảo có thể qua, mà tao không đi qua được hả?"

Cửa phòng không có bất kỳ phản ứng nào.

Tang Dĩ An tiếp tục gõ cửa: "Sao mày lại thế này? Người khác có thể thông qua cửa này tùy tiện đi vào nhà của tao, mà tao, thân là chủ siêu thị, vậy mà vào không được, vậy hợp lý sao? Hợp lý sao?”

Cửa phòng không có phản ứng như cũ.

Tang Dĩ An thở dài một tiếng, cô không đập cửa nữa, chuyển sang sờ soạng: "Tao nói này cửa, ăn cây táo rào cây sung không phải là thói quen tốt, mày nói xem, cứ thả người vào như vậy, nếu là phần tử tàn bạo gì đó, thẳng tay dùng vũ khí gì đó giải quyết tao, vậy tao phải làm sao bây giờ?"

Tang Dĩ An còn cho rằng, lần này chắc chắn cũng sẽ không đáp lại như cũ, nào đâu biết rằng, cô lại nghe được một tiếng thở dài già nua.

[Sinh Môn sẽ không để cho người có ác ý đi vào, tương tự như vậy, nếu có du khách gây bất lợi cho chủ nhân, sẽ lập tức biến mất.]

Tang Dĩ An theo bản năng phòng bị nhìn bốn phía, không có gì cả, cô nắm chặt cái chảo trong tay: "Ông là ai? Tại sao lại ở nhà tôi? Sao cửa siêu thị nhà tôi lại trở thành Sinh Môn?"

[Con nít con nôi sao có nhiều vấn đề như vậy, muốn biết nhiều hơn, vậy cứ làm ăn cho tốt đi, đã giờ này rồi, người già phải nghỉ ngơi.]

Tang Dĩ An: "......"

Cô nhấc chân đá khung cửa: "Có phải vừa rồi ông đang giả thần giả quỷ không? Cái gì mà người già, người già ở đâu?”

[Aizz, đêm khuya một cô gái ở nhà đánh một người già mất năng lực hành động, rốt cuộc là nhân tính bị bóp méo, hay là đạo đức suy đồi vậy?]

Tang Dĩ An: "...!!"

Cô lập tức lùi lại cúi chào 90 độ để bày tỏ sự xin lỗi.