Tổn Thọ! Siêu Thị Nhà Tôi Có Thể Xuyên Qua

Chương 48: Đừng Có Nằm Mơ Nữa

Tiết tấu trong phòng phát sóng liền bị lệch sang một hướng khác.

“Là tôi quá ngây thơ rồi, tôi còn tưởng rằng một ông lão kinh nghiệm phong phú như chủ phòng sẽ không đi theo con đường chủ phòng nổi tiếng, fans càng nhiều lên liền bắt đầu bán hàng, xem ra phát sóng trực tiếp phần cuối chính là bán hàng.”

“Tuy nhiên cũng không phải là không thể bán hàng, chỉ là cái mà chủ phòng khác bán hàng nhiều lắm chính là mấy ngàn tệ, nhưng sang chủ phòng này lại nâng giá lên hơn sáu chữ số, bảy chữ số, có phải tham lam quá rồi hay không vậy?”

“Mấy nhà giàu trong phòng cẩn thận đấy, đừng dễ bị lừa. Chủ phòng nói gì thì các bạn liền cho là đúng, cho là tốt, đều muốn mua!”

Triệu Hư Hoài phát sóng trực tiếp nhiều năm cũng không phải lần đầu tiên gặp phải làn sóng dư luận chửi bới nhiều như vậy. Nhưng ông rất là phóng khoáng, căn bản là không đem những bình luận này để ở trong lòng.

“Phòng phát sóng trực tiếp của tôi chính là để học thư pháp, tuyên truyền một chút văn hoá người xưa truyền lại, mọi người có thể tự do ra vào.”

“Về việc bán hàng, những thứ tốt này tôi đều tiếc không dám dùng, từng thứ đều là đồ tốt, làm sao tôi bán đi được?”

Tang Dĩ An cũng để ý đến những lời bình luận này, cô nhanh chóng giải thích: “Mọi người đừng hiểu lầm, những chiếc bút, giấy và mực của tôi là do bạn bè tặng, tôi sẽ không bán lại.”

“Cái gì mà học thuộc lòng kịch bản, mua hàng, tất cả đều không có.”

Tang Dĩ An cười cười: “Đừng có nằm mơ nữa, mau tỉnh lại hết đi, chuyện tốt như vậy làm sao có thể đến phiên mấy người chứ?”

“Những cây bút, mực, giấy và mực trong nhà tôi này có thể coi là đồ cổ. Mấy thứ này đều do tổ tiên tôi để lại, dùng một cái là ít hơn một cái, mấy người có tiền cũng chưa chắc đã mua được!”

“Mấy người có quan hệ gì với lão sư Triệu vậy? Tại sao ông ấy phải tốn công bỏ sức làm cầu nối để mấy người được như ý, mua được đồ tốt thế?”

Tang Dĩ An ghé sát vào ống kính, chế giễu: “Mấy bạn fans đang ảo tưởng thì nhanh dừng lại đi. Bút với giấy mực này không có phần cho mấy người đâu.”

Anti-fan: “......”

Mẹ nó, cô nói rất có đạo lý, họ không có cách nào phản bác lại.

Triệu Hư Hoài tươi cười ôn hòa, nghiêm túc giải thích: “Chủ phòng phát sóng không thể khống chế được hành động của các fans. Ông rất đồng ý với quyết định không bán cho bọn họ của cháu, nhưng ông cảm thấy cháu có thể bán cho ông một ít.”

Tang Dĩ An dở khóc dở cười, chuyện này cô đúng là không thể ngờ tới.

“Lão sư Triệu, chuyện này thật sự là không thể.”

Triệu Hư Hoài vẫn cố chấp: “Giá cả tùy cháu.”

“Đây không phải vấn đề về tiền bạc đâu lão sư Triệu.”

Tang Dĩ An bất đắc dĩ.

Triệu Hư Hoài: “Vậy thì vấn đề là tiền không đủ nhiều.”

Tang Dĩ An nghẹn họng, người có tiền không phải đều rất thanh cao à, sao lại có thể coi tiền tài như rác rưởi vậy?

Sao vị này lại như nhà giàu mới nổi thế?

Toàn bộ fans trong phòng phát sóng trực tiếp thấy được cảnh một già một trẻ này, cô cô tôi tôi lôi kéo nhau.

Triệu Hư Hoài là một bậc thầy về thư pháp, trong giới thư pháp lại càng đức cao vọng trọng, tư thái cứ luôn buông thả, giờ ở nơi như này mà làm khó một tiểu bối đúng là khiến cho các fans trong phòng phát sóng mở rộng tầm mắt.

Tang Dĩ An hiện tại không thiếu tiền, những thứ này đều là quà Lục Trạch Húc đặc biệt tặng cho cô, cô cũng sẽ không vì tiền mà bán đi.

Chính là ông lão này cứ không cần mặt mũi, mặt dày mà cầu xin mua nó, Tang Dĩ An thật sự có chút không kiên nhẫn mà muốn đánh người.

Ngay lúc Tang Dĩ An sắp không chịu nổi được nữa, con anh vũ ra ngoài phá phách cuối cùng cũng trở lại.

Đây là lần đầu tiên Sinh Môn được tự do như vậy cho nên vô cùng cao hứng, nó lao vυ't xuống một cái, đậu ở trên vai Tang Dĩ An, “Tôi đói bụng, buổi tối hôm nay ăn cái gì vậy?”

Con anh vũ màu xanh biếc cứ như vậy mà xuất hiện ở phòng phát sóng trực tiếp, nó vừa mở miệng liền xin ăn, fans trong phòng phát sóng trực tiếp nhất thời đều dời sự chú ý đặt sang con anh vũ này.