Lục Trạch Húc đẩy xe tới quầy đồ ăn vặt, khi Tang Dĩ An quay vào phòng đẩy 2 xe chở thuốc ra thì đồ ăn vặt trên kệ đã trống rỗng rồi.
Không phải khoa trương mà thực sự là nó trống rỗng!
Thậm chí không còn không chừa lại một quả táo tàu nào cho cô.
Còn Lục Trạch Húc thì cứ ra vào cửa phụ, giống như một con sóc nhỏ chăm chỉ, hết lần này đến lần khác chuyển đồ ăn về cung điện.
Tang Dĩ An không nói nên lời: “Cậu có thể để ở đó nhiều đồ như vậy không? Tôi cũng không qua bên đó được nên cậu chỉ có thể tự mình vận động thôi”
Lục Trạch Húc thò đầu ra khỏi cửa, xách hộp thức ăn đi ra ngoài, “Tỷ tỷ, tỷ cứ nghỉ ngơi trước đi, nếm thử điểm tâm ở trong cung, việc này một mình đệ làm là được.”
Tang Dĩ An cũng không khách khí, cô chưa bao giờ ăn điểm tâm do ngự trù thời xưa làm!
Mở nắp hộp thức ăn ra, trên mặt đầu tiên của đĩa có chín chiếc bánh ngọt màu hồng nhạt hình hoa mai xếp chồng lên nhau nom rất đẹp mắt và tinh tế.
Tang Dĩ An có chút chần chừ, đây đâu phải điểm tâm, đây là một tác phẩm nghệ thuật đó!
Cô lấy điện thoại di động ra, điều chỉnh ánh sáng và vị trí camera rồi chụp ảnh.
Phải nói rằng kỹ năng chụp ảnh của cô quá tệ, tất cả đều phụ thuộc vào vẻ đẹp chiếc bánh.
Cô lấy ra một chiếc bánh hoa mai, lớp dưới cùng là chiếc bánh đậu xanh hình hoa mẫu đơn, năm miếng xếp chồng lên nhau, vừa tinh tế vừa thơm ngon.
Lại là một hồi chụp ảnh, từ đồ ăn đến đĩa, rồi lại điểm tâm, đến lúc vừa đủ 9 kiểu ảnh cô liền đưng lên vòng bạn bè của Wechat.
Người khác thả độc vào lúc nửa đêm, còn cô lại thả độc vào sáng sớm.
Bánh hoa mai mềm trong miệng, có mùi thơm nhẹ nhàng của hoa mai, vị ngọt rất nhẹ, không hề bị béo ngậy, cô rất thích.
Bánh đậu xanh mềm trong miệng, có mùi hương đậu xanh thoang thoảng, ăn ngon hơn gấp nhiều lần so với bánh bán ngoài chợ bây giờ.
Vốn dĩ Tang Dĩ An vẫn còn hơi đói, nhưng sau khi ăn đĩa điểm tâm này cô không còn cảm thấy đói nữa.
Sau đó còn nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt.
Sinh Môn thèm đến chảy nước miếng, ngàn năm qua ông chưa từng nếm qua đồ ăn kể từ khi ký chủ cuối cùng qua đời.
Tang Dĩ An kinh ngạc nhìn cửa phụ, ngoài Lục Trạch Húc đang chạy ra chạy vào như một con ong chăm chỉ mang theo điểm tâm, còn có một ông già râu trắng đang lơ lửng ở cửa bên.
Ông già có râu trắng nuốt khan cả cổ.
Lão già này!
Tang Dĩ An sốc đến mức làm rơi cả chiếc bánh đậu xanh trên tay.
Cô vốn tưởng rằng Sinh Môn chỉ là một mảnh gỗ trải qua mấy vạn năm, có tám trăm chấp niệm, cô không biết rằng người này thật sự là một lão già.
[Tang Tang, thực ra tôi có thể cùng tồn tại chung trong một cơ thể với ký chủ của mình và sẽ không làm tổn hại ký chủ.]
Sinh Môn dùng cảm xúc để lay động, dùng lý lẽ để thuyết phục.
Tang Dĩ An nghe mà không hiểu gì.
[Tôi cùng với ký chủ trước đây cùng nhau chung sống nên tôi cũng được nếm thử nhiều món ngon và chơi nhiều trò giải trí khác nữa]
Sinh Môn ám chỉ.
Tang Dĩ An chợt nhận ra: “Tôi hiểu rồi, ông là muốn ăn chơi thôi chứ gì!”
Sinh Môn không phản bác, có trời mới biết ông đã nhịn mấy ngàn năm cuối cùng cũng gặp được một ký chủ, nhưng cô gái này lại quá khó đối phó.
Những phương pháp nó dùng để đối phó với những ký chủ khác hoàn toàn không có tác dụng với người này, ngược lại còn bị cô ta lừa biến thành người dọn vệ sinh trong siêu thị.
“Được rồi, chúng ta cứ nói chuyện thẳng thắn đi đi, đừng có hở tí là lại đào hố chôn nhau nữa, cứ thành thật một chút không phải tốt hơn à?”
Tang Dĩ An mở chai nước khoáng uống một ngụm, cuối cùng cũng ăn no uống đủ.
[Vậy là cô đồng ý?]
Giọng nói già nua tràn đầy hưng phấn và vui mừng, nếu biết trước mọi chuyện dễ dàng như vậy thì ông đã không làm mọi thứ vòng vèo như vậy.
Tang Dĩ An nheo mắt cười, duỗi ngón trỏ ra và ra hiệu một phần nho nhỏ, “Nhưng mà ông phải làm giúp tôi một việc nhỏ.”
Sinh Môn: [...]
Nó biết ngay mà.
Cô gái này sao có thể dễ dàng nói chuyện như vậy chứ?
Cô ta làm sao có thể chịu thiệt được?
[Nói đi, cô muốn làm cái gì?]