“Chủ tịch Giang, cô gái đó để ngài ra giá là vì ngài đẹp trai phải không?”
Trợ lý suy nghĩ một hồi cũng không đoán ra được gì, chỉ có thể khiêm tốn xin lời khuyên.
Giang Hoài Cảnh một tay vuốt ve ngọc bội Dương Chi, nghĩ tới cô gái muốn nhìn thấy xương quai xanh của mình, trong mắt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “Cô ấy đang kiểm tra tôi.”
Trợ lý đột nhiên sửng sốt quay đầu lại: "Hả?"
“Kiểm tra?”
“Một cô gái như cô ta thì kiểm tra ngài cái gì?”
“Kiểm tra xem ngài có thích hợp làm chồng không à?”
Người trợ lý sốc đến mức cái miệng cũng há to hết cỡ.
Khi bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của Giang Hoài Cảnh thì cậu ta lập tức hoảng sợ: “Chú nhỏ, cháu sai rồi.”
“Trước ngày mai hãy giao việc quy hoạch liên quan đến di sản văn hóa phi vật thể này cho tôi.” Giang Hoài Cảnh nghiêm khắc trừng phạt.
Rồi xong, tối nay không thể đi ngủ được rồi!
Lộ Chi Dao thở dài, bị phạt cũng bị phạt rồi, nếu không giải được thắc mắc này chẳng phải là tổn thất lớn sao?
“Chú nhỏ, cô gái kia kiểm tra chú để làm gì? Đây không phải là giao dịch một lần là xong sao? Có gì để kiểm tra à?”
Giang Hoài Cảnh một tay xoa xoa mặt ngọc bội, những ngón tay rõ ràng rất thưởng thức: “Sao cậu biết đây chỉ là giao dịch một lần?”
“Không nghe cô ấy nói gì sao, đây là một vị cách cách đấy? Phá thuyền còn có tam cân đinh, ai biết trong tay cô ấy còn cầm thứ tốt gì nữa?”
“Lần này ra giá thấp, cậu cho rằng lần sau có cái gì tốt cô ấy sẽ bán cho chúng ta sao?”
Lộ Chi Dao kinh ngạc: “Chú! Mới sáng sớm đã chết não rồi à? Cách cách từ đâu mà đến? Cái này mà chú cũng tin à?”
“Cháu nghĩ cô gái đó chỉ đang thấy trai đẹp nên nổi lòng tham thôi! Cách cách gì gì đó chắc chắn là lừa gạt chú để ra giá thấp thôi”
Giang Hoài Cảnh nhìn cậu ta với ánh mắt như nhìn đứa ngốc: “Cậu cho rằng giá thấp cô ấy sẽ bán sao?”
Lộ Chi Dao: “Cô ta không phải nói như vậy sao? Muốn nói bao nhiêu thì nói bấy nhiêu.”
“Cậu suy nghĩ kỹ lời nói ban đầu của cô ấy đi, chẳng lẽ cô ấy có nói rằng chỉ cần tôi ra giá thì cô ấy sẽ bán sao?” Giang Hoài Cảnh có chút bất đắc dĩ, cháu trai này của anh quá ngây thơ.
Lộ Chi Dao chớp chớp mắt: “Hình như không có.”
Cậu ta chợt nhận ra: “Vậy là cô gái đó đã biết chú là ai, biết nhà chúng ta có cửa hàng đồ cổ và công ty đấu giá nên chỉ cố ý trêu chọc thôi, chỉ là diễn thôi sao?”
Giang Hoài Cảnh khẽ nhướng mi, Lộ Chi Dao lập tức làm động tác kéo khóa miệng, một kế hoạch cũng đủ khiến cậu bận rộn cả đêm, cậu không muốn lại bị trừng phạt thêm.
Giang Hoài Cảnh nheo mắt lại: “Kiểm tra xem, biết tôi muốn loại ngọc bội này, lại vừa lúc đợi ở đó, quá trùng hợp."
Lộ Chi Dao nghe vậy, lập tức trở nên nghiêm túc, “Cái này cháu rành nhất, chắc chắn tra rõ ràng cho chú!”
*
Tang Dĩ An nhìn số dư trong thẻ ngân hàng của mình, cả người vui vẻ muốn bay lên.
Thành thật mà nói, cô chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy!
Trước đây khi công việc không suôn sẻ, Tang Dĩ An thường tưởng tượng nếu trúng được năm ngàn vạn thì cô sẽ không đi làm nữa!
Bây giờ cô ấy thực sự không cần phải làm việc nữa, còn có hai ngàn vạn, hầu hết những ý tưởng trước đây của cô đều có thể thực hiện được.
Sáng nay trước khi đi ra ngoài cô đã lập danh sách những thứ muốn mua.
Thứ cô thực sự cần nhất lúc này là một chiếc xe tải nhỏ.
Dù luôn nói rằng không muốn thức đêm làm thêm giờ, nhưng nếu luôn có khách hàng từ thế giới khác đến siêu thị thì vẫn phải chuẩn bị đầy đủ hàng hóa.
Ít nhất thì, quy mô cửa hàng nhỏ hiện nay là không khả thi.
Một số sản phẩm có thể được xưởng giao trực tiếp, nhưng vẫn cần phải tự mình mua nhiều thứ, chẳng hạn như các loại thuốc.
Tang Dĩ An không phải là người thích trì hoãn công việc, cô trực tiếp đến cửa hàng 4S.