Chó Nhỏ Và Những Bức Thư Tình

Chương 12

Bùi Giác không có quyền dừng buổi họp báo lại.

Nhưng anh ấy đã làm rất nhiều việc để chuẩn bị cho cuộc khủng hoảng tiếp theo.

Chỉ là buổi họp báo không giống như chúng tôi tưởng.

Tô Chu Nhiên xuất hiện trước ống kính trong bộ váy tinh tế.

Đôi mắt cô đỏ hoe, như thể cô đã khóc rất lâu.

"Hôm nay, tôi muốn tuyên bố một điều-"

Cô cắn môi.

"Tôi và Bùi Giác từ trước đến nay không có hôn ước."

Khán giả náo động.

Mọi người ở đây để viết những câu chuyện m.á.u c.h.ó, chẳng hạn như diễn viên lừa dối chân ái, v.v.

"Tôi và Bùi Giác lớn lên cùng nhau vì mối quan hệ hợp tác giữa hai gia đình. Nhưng anh ấy chỉ coi tôi như em gái, còn tôi cũng chỉ coi anh ấy như anh trai. Kết hôn sao? Chẳng qua là tin đồn mà thôi, chúng tôi cũng không có thừa nhận, bố mẹ hai bên cũng chỉ tùy tiện nhắc tới, cũng không tính. Tôi chưa bao giờ thích Bùi Giác, và anh ấy cũng vậy, tôi hy vọng mọi người sẽ ngừng đưa ra những nhận xét không đúng sự thật."

Về phần Trình Tuế Nghi-"

Tô Chu Nhiên chậm lại hai nhịp, nghiêm túc nói:

"Cô ấy là mối tình đầu của Bùi Giác và là chị dâu duy nhất mà tôi - Tô Chu Nhiên công nhận. Tôi từng đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy."

Dư luận xôn xao.

Cư dân mạng đã thu thập những nhận xét trong quá khứ của Tô Chu Nhiên về việc đánh giá con người qua vẻ bề ngoài của họ và đã có rất nhiều cuộc thảo luận.

Nhưng điều tốt là những thứ do Bùi Giác chuẩn bị đã không còn cần thiết nữa.

Tô Chu Nhiên cũng đã ra nước ngoài.

Cô ấy nói rằng cô ấy muốn mở ra một cuộc sống mới và gặp gỡ nhiều người hơn.

Lại một năm nữa trôi qua.

Bố của Bùi Giác bị ốm và không thể ra ngoài làm việc nữa.

Mẹ anh cũng từ chối hầu hết các show và ở nhà chăm sóc bố anh.

Mặt khác, sự nghiệp của Bùi Giác cũng diễn ra suôn sẻ và anh sẽ sớm tiếp quản công ty gia đình.

Quyền lực khi nằm trong tay anh ấy, tới những người lớn tuổi cũng không thể can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của anh ta.

Bùi Giác lúc giác ngộ dường như là một người khác.

Tôi càng thiếu sót trong quá khứ thì bây giờ tôi càng muốn bù đắp.

Một nửa số Weibo của anh ấy là tôi, và tôi đã được nhắc đến trong chương trình--

"Tôi là một thằng khốn nạn và chính bạn gái của tôi đã kéo tôi ra khỏi bóng tối và khiến tôi nhìn thấy một tia sáng."

Nhưng cũng có những hậu quả.

Khi không tìm thấy tôi, Bùi Giác sẽ bắt đầu lo lắng, vì sợ rằng tôi sẽ lại bỏ đi.

Thỉnh thoảng, nửa đêm tôi mơ màng trở về, anh ôm tôi không chịu buông.

"Tuế"

"Tuế."

"Tuế."

Anh gọi tên tôi không biết mệt.

Nhắc tôi về những con chữ bị chôn vùi trong bụi.

Hai mươi bảy tuổi xuân.

Bùi Giác đi cùng tôi trở lại trường cũ của tôi.

Tuổi trẻ cũng như bốn mùa, hết vụ này đến vụ khác.

Có người luôn trẻ.

Luôn có những người thua cuộc khi đối mặt với sự nhói lòng.

Bên ngoài lớp học lúc bấy giờ có một cây sung rất lớn.

Hai chúng tôi đứng dưới gốc cây, lắng nghe tiếng đọc to.

Tôi hỏi Bùi Giác, "Bảy năm, nếu em không quay lại thì sao?"

"Em sẽ trở lại."

"Sao anh chắc chắn như vậy?"

Bùi Giác: "Vào một ngày mưa lớn, em đã trở lại. Cho nên anh tin rằng, lần này, em cũng sẽ trở lại."

Tôi là người duy nhất trong cuộc đời anh quay về với anh.

Ngày nay, vẫn vậy.

Chúng tôi đứng dưới cửa sổ lớp học.

Bùi Giác cúi đầu hôn nhẹ tôi.

"Tuế Nghi, anh yêu em."

- Ở trường trung học, tôi đã yêu tên giáo bá mà ai cũng ghét.

Hôm nay là năm thứ mười kể từ khi tôi yêu anh ấy.

Đó cũng là ngày đầu tiên chúng tôi kết hôn.

Nếu ai đó hỏi tôi trong tương lai, bức thư tình hay nhất mà tôi từng nhận được là gì.

Tôi sẽ nói với anh ấy.

Đó là con đường sau giờ học.

Đó là một đêm của tình bạn.

Đó là một chuỗi các chữ cái im lặng.

Chúc cho chúng ta luôn hạnh phúc.

- TOÀN VĂN-