Chó Nhỏ Và Những Bức Thư Tình

Chương 1

Ngôi sao điện ảnh Bùi Giác đang đứng cách tôi chỉ năm mét, tôi lo lắng đến nổi bàn tay đổ đầy mồ hôi hột.

Chỉ cần anh ta quay lại, dĩ nhiên sẽ liền có thể dễ dàng nhìn thấy tôi.

Đạo diễn nói: "Anh Bùi này, cảnh sau là cảnh khi anh gặp lại người yêu cũ, nhất định phải thể hiện cảnh hoài niệm cùng bất đắc dĩ."

Bùi Giác khẽ cười khẩy.

"Người yêu cũ?"

Đạo diễn: "Anh cảm thấy sai chỗ nào sao?"

"Đều là bạn gái cũ thôi, có gì để sai chứ."

Giọng nói của anh vẫn như trước, lỏng lẻo và mang chút phóng túng.

Năm anh mười tám tuổi, anh ấy đã từng dùng giọng nói này để gọi tên tôi, nhẹ nhàng cũng có, nặng nề cũng có--

"Xem nào."

Cuộc thảo luận đằng sau nó vẫn tiếp tục.

Tôi không hiểu đạo diễn nói gì cả.

Nhưng giọng nói xa lạ của Bùi Giác đã vang đến màng nhĩ tôi một cách rõ ràng:

"Người yêu cũ? Quên lâu rồi. Tôi không có sở thích quay đầu lại đâu."

Ồ.

Như một bước ngoặt, tôi cũng không có ý định nhận ra anh ta.

Sau khi quay phim, chúng tôi chia thành hai phần, điều đó sẽ tốt hơn cho bộ phim.

Đang miên man suy nghĩ thì đồng nghiệp bỗng gọi to tên tôi:

"Tuế Tuế, cậu tìm thấy đạo cụ chưa?"

2.

Bỗng mọi thứ chìm vào im lặng.

Tôi nhặt đạo cụ, không lưu lại bất cứ một giây nào nữa mà vội vã chạy đi.

Bùi Giác không đuổi theo tôi.

Chắc là anh ta không nghe thấy.

Hoặc cũng có thể là đã nghe thấy, nhưng anh không quan tâm.

Khi thành lập trường quay, tôi nói với các đồng nghiệp của mình: "Lần sau gọi tôi là Trình Á Nam đi, đừng gọi là Tuế Tuế nữa."

"Làm sao vậy? Tuế Tuế rõ ràng là nghe hay hơn mà."

"Nhưng Trình Á Nam thì nghe chuyên nghiệp hơn đó nha."

Đồng nghiệp cười, họ thế lại tin vào lý do xàm xí đó của tôi.

Đây là bộ phim đầu tiên của tôi với vai trò trợ lý đạo diễn.

Trước khi vào đoàn, tôi đã biết nam chính là Bùi Giác.

Anh ta là một phú nhị đại, ngồi trên hơn phân nửa tài nguyên của gia tộc, nhưng kỹ năng diễn xuất của anh cũng không tệ, anh ta còn giành được Nam diễn viên xuất sắc nhất ở tuổi hai mươi lăm.

Tôi do dự không biết có nên tham gia vào phim hay không.

Nhưng cuối cùng, tôi cũng không muốn từ bỏ một cơ hội việc làm tốt như vậy nên đã đến đây.

Tôi thề trong lòng rằng thế nào cũng sẽ không để cho anh thấy tôi.

Nếu không anh sẽ phát hiện ra là mình bị lừa.

Bởi vì bảy năm trước, cuộc chia tay của chúng tôi diễn ra trong xấu hổ.

Tôi nói trong thư:

"Tôi đã biết anh là phú nhị đại từ lâu rồi. Tôi tiếp cận anh chỉ là để lấy thông tin về gia đình anh. Thực ra, tôi không thích mấy tên lưu manh. Tôi thích những đứa con trai hiền lành. Sau này đừng gặp nhau nữa nhé, tạm biệt."

Những lời nói đó tự do và dễ dàng biết bao, nhưng lại khiến tôi bối rối biết bao khi gửi đi.

Tôi thực sự không biết Bùi Giác cảm thấy thế nào sau khi đọc bức thư đó.

Nhưng Bùi Giác là ai chứ, anh ta là người có thù tất sẽ báo.

Nếu anh ta bị bắt đi, sự nghiệp của tôi có thể bị sụp đổ.

Một đồng nghiệp cho biết: "Bùi Giác ngoài đời đẹp trai hơn trên TV, gen của nhà anh ấy là bất khả chiến bại đó hehe."

"Tôi biết bố mẹ anh ấy là ai nè, cựu nữ hoàng điện ảnh và ngôi sao điện ảnh, cái gì cũng đều tốt hơn người bình thường."

"Tôi thích khí chất của Bùi Giác lắm luôn! Anh ấy đẹp trai và dịu dàng như thế, ừmm, khi còn đi học, anh ấy chắc được nhiều nữ sinh theo đuổi lắm ha?"

Tôi gần như nghẹt thở.

Bùi Giác? Thiếu niên ngây thơ?

Gì chứ, nghĩ như vậy là sai lầm rồi đó.

Anh ta không chỉ không phải là học sinh bình thường mà còn là một kẻ bắt nạt khốn kiếp mà mọi người muốn tránh cũng không tránh được.

Tôi sẽ không bao giờ quên lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta--

Lúc đó Bùi Giác vừa kết thúc một cuộc ẩu đả, ai cũng bại dưới tay anh.

Trời đang mưa rất to, trên đường dòng người vội vã, nhưng anh ta vẫn cứ ngồi bất động bên vệ đường như thể người đã c.h.ế.t.

Anh ta cứ cụp mắt xuống, cho đến khi tôi đến gần hơn:

"Cút."

Giọng điệu của anh lúc đó giống như một con chó điên sẽ xé xác tôi trong giây tiếp theo bất cứ lúc nào.

Nhưng tôi cũng không bỏ đi.

Với đôi tay run rẩy, tôi che đầu anh bằng một chiếc ô hoa.

Đây là khởi đầu của tôi và Bùi Giác.

Tôi lắc đầu, đẩy ký ức ra khỏi đầu mình.

Sau khi cảnh một diễn xong, tôi cuối cùng cũng có thời gian để nghỉ ngơi.

Trường quay quá ồn ào nên tôi đã trốn vào cầu thang.

Vừa mở cửa, tôi liền bị đã sặc mùi thuốc lá.

Bùi Giác đứng trong bóng tối, trên đầu ngón tay có chút đỏ tươi.

Anh nhướng đôi mi mỏng nhìn tôi.

Cũng giống như hồi đó.