Từ Yên đón xe từ nhà đến biệt thự Lâm Khê tốn hết một trăm tệ.
Nghĩ đến lương làm gia sư mà lát nữa có thể kiếm được, cô khẽ cắn môi, cảm thấy việc tiêu số tiền này là rất đúng.
Lương bổng của nhà này cao hơn giá thị trường rất nhiều, khi Từ Yên nhận được điện thoại của đối phương liền chạy một mạch tới.
Khu biệt thự lộng lẫy, Từ Yên tìm được địa chỉ mà khách hàng để lại, ấn chuông cửa.
Bảo vệ gác cửa đã nhận được thông báo từ trước, nhìn thấy Từ Yên liền mở cửa lớn chạm trổ hoa văn cổ xưa, để cô đi vào.
Đi vào khu biệt thự, Từ Yên không nhìn lung tung, cô tuân theo chỉ dẫn vừa rồi của bảo vệ, thận trọng đi vào bên trong. Càng đi vào trong, cô nghe được tiếng cười nói vui vẻ kèm theo tiếng ồn ào của đàn ông.
Từ Yên lấy điện thoại ra xác nhận địa chỉ, mắt liếc thấy một người phụ nữ xuất hiện phía trước. Bà ấy khá lớn tuổi, trên người mặc đồng phục của người hầu, chậm rãi đi tới.
“Cô Từ đúng không? Thiếu gia bảo tôi tới đón cô.”
Từ Yên giật mình gật đầu, người lúc trước liên lạc với cô trên mạng đúng là ba đứa bé.
Cô đi theo người hầu đó, cô cảm thấy tiếng vui đùa càng lúc càng lớn, giống như cách cô càng ngày càng gần vậy.
Đi hai ba phút, người hầu luống cuống nhìn Từ Yên, còn đẩy cô một cái: “Thiếu gia ở bên bể bơi, gọi cô qua nói chuyện.”
Nghe vậy, Từ Yên nhìn về phía bể bơi ngoài trời cách đó không xa, bị hình ảnh hoang đường kia làm cho hoảng sợ.
Ít nhất có hơn mười người đàn ông ở đó, bọn họ chỉ mặc quần bơi, nửa người trên trần trụi, mở party bên cạnh bể bơi. Nam sinh duy nhất có thể coi như là quần áo chỉnh tề đang ngửa người dựa vào ghế nằm, hướng mắt về phía cô.
Từ xa nhìn thấy, tim Từ Yên run lên.
Là Lục Ứng Hoài.
Anh là bạn của Quý Thiển, Quý Thiển là tình địch của cô.
Cũng không tính là tình địch, hiện tại là cô đang mơ ước bạn trai của Quý Thiển, giống như tiểu tam ở bên cạnh.
Từ Yên không cảm thấy đạo đức của mình có vấn đề gì, lúc cô thích Lâm Tử Tự, Quý Thiển còn chưa chuyển trường. Hiện tại, thành quả thắng lợi bị Quý Thiển cướp đi, cô không phục, sớm muộn gì cô cũng phải đoạt lại Lâm Tử Tự.
Lúc suy nghĩ bay xa, Lục Ứng Hoài đã đi tới.
“Cô giáo Từ tới rồi.” Anh cười nhưng không có ý tốt.
Như thế này mà không phát hiện ra nguy hiểm thì Từ Yên chính là kẻ ngốc, chưa nói câu nào cô quay đầu muốn đi.
“Khoan đã.”
Lục Ứng Hoài nắm chặt cánh tay Từ Yên, sức của anh rất lớn, bóp đến mức xương cô muốn vỡ nát, cô đau đớn hít một hơi: “Buông ra...”