Nhưng mà nam sinh đó cũng nói đúng, cho tới nay, mục tiêu xây dựng trường học của Y Nặc Nhĩ chính là xây dựng thượng lưu học phủ, cho tới bây giờ chỉ tuyển sinh thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội, nếu như gia cảnh của bản thân không vững mạnh hoặc là không có người tiến cử, cơ bản không có khả năng nhập học ở đây. Ngôi trường này được xây dựng đặc biệt cho các thế hệ giàu có, so với trường học giống như một vòng tròn vốn có của các tầng lớp giao tiếp với nhau, ăn ý, thống nhất, cực kỳ bài ngoại. Sự xuất hiện của "tên nhà quê” Nguyễn Kiều chắc chắn đã phá vỡ "quy tắc" đã được thiết lập từ lâu.
Cửa lớp 1 bị mở ra, lớp trung nhìn Nguyễn Kiều ngoài cửa, hơi thở dài một hơi.
“Vào đi chứ bạn học Nguyễn Kiều. ”
Tiếng người trong phòng học cũng không vì lời của giáo viên mà im lặng, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt, nam sinh tóc đỏ đeo khuyên bạc ngồi ở hàng ghế đầu không kiên nhẫn gõ bàn.
“Này, nhanh cái chân lên, để cho người ta chờ là sao."
Cậu ta còn chưa nói xong đã bị đột ngột bóp chết ở trong cổ họng, nam sinh xinh đẹp đi vào cửa, mặc đồng phục màu đen của trường, mái tóc mềm mại dán lên gò má, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cậu, nghe vậy, cậu mở to hai mắt bất an nhìn cậu ta, giống như một khối đậu hũ trắng nõn không ngừng run rẩy trên đĩa đen vậy.
Yết hầu cậu lăn lên xuống, những lời nói sắp nói ra hơi khó nói tiếp, âm thầm bực bội, không ai nói với cậu ta là cái tên nhà quê này, à không, bạn học mới đến lại đẹp thế này… Cậu ta lại ngước mắt lên, tầm mắt lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn học mới bởi vì căng thẳng mà hơi nhăn lại, làm cho cậu ta suýt ngưng thở.
Nguyễn Kiều đứng trên bục giảng, trong tầm mắt đều là những nam sinh cao lớn muôn hình muôn vẻ, ai nấy đều nằm sấp hoặc dựa vào ghế, lười biếng nhìn mình, trông cũng không phải là người dễ ở chung. Cậu sắp xếp lại suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía giáo viên.
“Thầy ơi, xin hỏi có cần tự giới thiệu không ạ?”
Người đàn ông trung niên an vuốt vỗ vai Nguyễn Kiều, chủ động giới thiệu cho Nguyễn Kiều, thầy nói”
"Đây là bạn Nguyễn Kiều mới chuyển tới, bạn Nguyễn Kiều mới chuyển đến thành phố này, vẫn chưa quan với nơi này lắm, các em phải giúp đỡ lẫn nhau, hy vọng mọi người có thể giúp đỡ em ấy nhiều hơn. Bạn Nguyễn Kiều, nếu em không hiểu cũng có thể hỏi thầy, đến chỗ đó ngồi đi.”
Thầy giáo chỉ một vị trí, ở giữa là một cái bàn đôi, bên cạnh có một nam sinh đầu trọc, mặt mày rất sắc bén, một tay xoay bút, nghe thấy lời của thầy giống như rất kinh ngạc, yên lặng lấy sách chiếm hơn phân nửa bàn cất đi.
Nguyễn Kiều cúi đầu đi tới, bất an ngồi xuống. Cậu còn nhớ rõ những gì trong cốt truyện đã nói, người trong lớp vô cùng ghét tên "nhà quê" như cậu, không ai nguyện ý nói chuyện với cậu, lúc cậu học cùng bàn còn ghét bỏ cả sách sang bên cạnh. Chỉ còn lại một mình cậu ngẩn người ngồi vào bàn làm việc trống rỗng.
Nguyễn Kiều lặng lẽ nhìn thoáng qua quy sách trên bàn nam sinh, mới tinh, in rõ ràng, mang theo một chút hương thơm của mực. Không giống như cuốn sách cũ cậu mượn từ tay người khác, cậu có chút ngứa ngáy, muốn đưa tay lên sờ một chút. Lại nghĩ đến cốt truyện, vẫn là khắc chế suy nghĩ của mình, cùng lắm thì phần đầu tiên sẽ không nghe, dù sao cậu cũng có sách của mình. Chỉ là ánh mắt của cậu vẫn dính vào sách của Lý Quang Hách, còn tự cho là giấu rất tốt.
Lý Quang Hách tràn đầy chờ mong chờ một hồi lâu cũng không thấy bạn cùng bàn xinh đẹp nói chuyện với mình, không khỏi có chút sốt ruột. Hắn lại lặng lẽ liếc mắt nhìn Nguyễn Kiều, vành tai lặng lẽ đỏ lên, sao có thể có người đẹp như vậy, vừa thuần khiết lại diễm lệ, không phải nói là từ trên núi xuống sao… Sơn thủy bây giờ cũng tốt quá nhỉ. Một cánh tay nam sinh không dấu vết chạm vào bàn tay Nguyễn Kiều đặt trên bàn.