Đợi đến khi sương mù tan đi, Nguyễn Kiều đã đứng bên ngoài một cánh cửa phòng học, cậu mặc một bộ đồng phục học sinh màu đen với chất vải cực tốt, trên quần áo có huy hiệu trường hình hưu vàng tinh xảo, trên vạt áo còn thêu hoa văn sẫm màu, làm đồng phục học sinh mà thế này thì hơi quá.
Nguyễn Kiều hơi ngạc nhiên sờ lên quần áo trên người, đây là lần đầu tiên cậu mặc một bộ quần áo đẹp và tinh tế như vậy, còn đẹp hơn một vạn lần so với cái áo sơ mi mà cậu đã từng mặc trước đây! Cậu không ngờ là hệ thống đã cứu cậu rồi còn cho cậu mặc quần áo tốt như vậy mặc, thậm chí còn cho cậu đi học nữa! Phải biết rằng, con của người nhà giàu nhất trong núi cũng chỉ mới học tiểu học, nhưng bây giờ cậu lại có thể học trung học.
Nhưng mà, vừa nghĩ đến đi học, cậu lại hơi sợ, hiểu biết của cậu rất ít, duy nhất một chút kiến thức vẫn là do anh trai dạy cho cậu, một ít tính toán đơn giản cùng vài câu thơ nhỏ ấu trĩ, chính cậu cũng biết lên trung học, là không thể được đi học. Hơn nữa, trong tư liệu nói tất cả mọi người đều không thích cậu, nói không chừng cũng không ai chịu giảng đề cho mình, còn có thể bị đánh… Nghĩ như vậy, loại khoái hoạt mới lạ một cước bước vào thế giới mới lại bị phai nhạt.
0321 chiếm lĩnh trong biển tinh thần của Nguyễn Kiều, cảm nhận được trong đầu Nguyễn Kiều có chút suy nghĩ tiêu cực, bình thường mà nói, nó chỉ là hệ thống chỉ đạo mới, nếu không phải ký chủ xuất hiện chuyện nguy hiểm đến tính mạng, nó cũng chỉ biết đứng xem toàn bộ quá trình. Nhưng một chút dữ liệu không hiểu sao lại giống như virus quét qua suy nghĩ của nó, khiến nó âm thầm mở quyền hạn của hệ thống chuyển một tài liệu học tập trung học cơ sở vào trí nhớ của Nguyễn Kiều. Trong ký ức cằn cỗi của Nguyễn Kiều, cậu nhìn thấy những ngọn núi nhấp nhô, những gò đất đầy hoa dại, và dòng sông chảy về phía xa, có thể nhìn thấy người đàn ông này lớn lên như thế nào, được nuôi dưỡng bởi núi và nước mới lớn lên được như bây giờ. Khí chất trên người Nguyễn Kiều là sự sạch sẽ và ngây thơ được nuôi dưỡng bởi ngôi làng nhỏ hẻo lánh.
[Ký chủ, xin đừng lo lắng, nếu có nguy hiểm, hệ thống sẽ tự động giảm cảm giác đau cho cậu, sẽ không khó chịu đâu.]
Đột nhiên giọng nói trong đầu khiến Nguyễn Kiều run lên, trong đầu cậu dập đầu nói lời cảm ơn, thầm nghĩ đây nhất định là hệ thống đang giám sát cậu, thật sự là một hệ thống có trách nhiệm.
Thời gian ngưng trệ bắt đầu lưu động, cuối cùng Nguyễn Kiều nghe được tiếng thế giới xa lạ, gió thổi qua cây cối, tiếng lá cây lay động, tiếng chuông lớp học, các loại âm thanh ồn ào trong lớp học, cùng bên trong truyền đến một tiếng nam khinh thường rõ ràng.
"Gì đây, chắng phải là Ý Nặc Nhĩ sắp phá sản rồi sao? Sao còn tuyển người vào nữa vậy?”
"Nghe nói là một tên nhà quê trên núi xuống. ”
Nguyễn Kiều nhận ra mấy lời này là đang nói về cậu, nghèo khó lại lạc hậu. Cậu bất an nắm lấy góc áo, đối với cuộc sống trung học sắp tới cảm thấy hơi bất an. Nguyễn Kiều ở trên núi chưa từng bị người ta nói như vậy, cậu xinh đẹp đáng yêu, giống như một nàng tiên nhỏ từ trên trời rơi xuống, tất cả mọi người đều thích cậu, anh trai hàng xóm nói chuyện với cậu luôn dịu dàng dịu dàng, giống như đối xử với một bảo bối trân quý vậy. Đây là lần đầu tiên, cậu cảm nhận được một ác ý mạnh mẽ từ người lạ.