Hệ Thống Giọng Nói Bí Ẩn

Chương 3

Đôi mắt Mộ Vãn Vãn mở to vì hoảng sợ, nhưng cô không nhìn thấy gì cả, nỗi sợ hãi bắt đầu từ lòng bàn chân lan lên tới đỉnh đầu cô.

Ánh sáng đèn flash của điện thoại di động lắc lư theo cơ thể cô, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Quý Tu Viễn.

Anh nhìn thấy Mộ Vãn Vãn đang dựa vào thang máy đột nhiên thở dốc: “Làm sao vậy?”

Nương theo chút ánh sáng mờ ảo, anh thấy Mộ Vãn Vãn cau mày, tay bám vào tay vịn bên cạnh, thoạt nhìn bộ dạng không được thoải mái cho lắm.

Mộ Vãn Vãn có khổ mà không thể nói ra, cô còn chưa kịp tiêu hóa cảm giác xa lạ xuất hiện bên trong cơ thể mình, một đôi bàn tay đã vòng qua eo cô, giống như có một người vô hình đang đứng ở trước mặt cô, không màng đến ý nguyện của cô mà nắm lấy eo cô.

Giọng nói ra lệnh nghe không giống như người thật, người liếʍ ngực cô cũng không giống như máy móc, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng nhấm nháp hương vị của đầṳ ѵú, cũng không giống như mệnh lệnh trừng phạt đưa ra mới mυ'ŧ.

Nhưng cứ như vậy, Mộ Vãn Vãn sẽ không chịu nổi, từng đợt kɧoáı ©ảʍ do liếʍ láp khiến cô choáng váng, căn bản không nghe được Quý Tu Viễn nói gì với mình.

Tuy rằng cô không nhìn thấy người trước mặt, nhưng động tác kia quá giống thật, cô theo bản năng đẩy người về phía trước, thế mà lại thực sự cảm nhận được sự tồn tại của người đó.

Cô không khỏi kinh ngạc, nương theo ánh sáng của di động nhìn người bên cạnh.

Quý Tu Viễn vẫn còn đang đứng yên ở một bên, cho nên người quấy rối cô không phải là anh.

Thấy cô giống như thiếu dưỡng khí, Quý Tu Viễn lại một lần nữa quan tâm hỏi: “Lại không ăn bữa sáng sao?”

Mộ Vãn Vãn cố nén kɧoáı ©ảʍ truyền đến từ ngực, cho nên cũng không để tâm đến Quý Tu Viễn nói gì: “Ưʍ... Không ăn... Bữa sáng... A ư... Tuột huyết áp...”

Cô không ăn sáng sẽ bị tuột huyết áp, cho nên thường ngày cô không dám không ăn. Nhưng ông chủ của cô làm sao lại biết được chuyện này, cô trực tiếp coi đây là cái cớ.

Làm sao cô dám nói cho Quý Tu Viễn biết trong thang máy có thứ bẩn thỉu, mà cô lại đang bị thứ bẩn thỉu này xâm phạm.

Quý Tu Viễn đột nhiên duỗi tay về phía cô: “Ăn chút kẹo bổ sung một chút.”

Tay của anh dường như không chạm vào được thứ trước mặt cô.

Thật là thứ dơ bẩn, hơn nữa thứ dơ bẩn này lại nhằm vào cô.

Mộ Vãn Vãn nhận lấy kẹo trong tay anh: “Cảm... cảm ơn... A ư...”

Thứ kia đột nhiên chuyển từ liếʍ sang mυ'ŧ, rốt cuộc Mộ Vãn Vãn cũng không thể cầm nổi nữa, ngã vào vách thang máy.Hô hấp của Mộ Vãn Vãn cứng lại, cuối cùng cô cũng nhìn được hình ảnh thật trước mặt, tuy rằng Quý Tu Viễn đến gần cô nhưng bàn tay của anh lại bị thứ bẩn thỉu đó đè lên, cảm giác giống như chính Quý Tu Viễn đang liếʍ mυ'ŧ vυ' của cô, gần trong gang tấc, giọng nói của anh nghe có chút dịu dàng.

Bị hơi thở của Quý Tu Viễn bao trùm, kɧoáı ©ảʍ trong cô nhanh chóng chồng chéo lên nhau, khô nóng bất kham, đầu lưỡi vừa liếʍ vừa hút, bụng nhỏ dâng lên loại cảm giác xa la bất an, chạy dọc lên trên.

“Ha a……”

Rốt cuộc kɧoáı ©ảʍ cũng đạt tới đỉnh điểm, đột ngột tuôn trào, Mộ Vãn Vãn rên lên một tiếng, nắm chặt lấy viên kẹo trong tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, phía dưới không khống chế được trào ra một dòng chất lỏng nóng bỏng.

Cô ở trong lòng Quý Tu Viễn kịch liệt run rẩy.