Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Tạ Tường vẫn luôn rất ổn định, mười một giờ tối đi ngủ, bảy giờ sáng thức dậy.
Trước khi đến Trung Quốc, chính cô cũng không biết bản thân mình có tật lạ giường, rõ ràng cô cảm thấy vô cùng buồn ngủ, nhưng trùm chăn rồi lật qua lật lại mấy cũng chẳng thể ngủ được.
Hơn nửa đêm mà cô vẫn mò lấy điện thoại ra xem, mẹ vẫn chưa duyệt yêu cầu kết bạn của cô.
Thay vào đó, Bruce lại gửi cho cô tấm hình chụp một người đàn ông cao lớn có đôi chân dài, chuẩn ngoại hình đàn ông của châu Á.
Không có gì phải ngạc nhiên, ắt hẳn đó là người cấp trên mà cậu đang theo đuổi.
Tạ Tường gửi cho cậu một emoji khuôn mặt mặt trăng có hai quầng thâm, Bruce hồi âm ngay tức thì.
Bố Lỗ Tư: [Thức giấc à?]
Tạ Tường: [Buồn ngủ quá~]
Bố Lỗ Tư: [Vậy cậu đi ngủ đi.]
Tạ Tường: [Tớ không ngủ được...]
Bố Lỗ Tư: [À, cái này thì tớ hiểu rõ mà.]
Bố Lỗ Tư: [Mỗi đêm khi tớ nằm trên giường tự tưởng tượng xem cấp trên sẽ sử dụng tư thế gì để mở hai chân tớ ra mà tiến vào, cũng giống cậu á, thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá đi mà.]
Tạ Tường: [(๑•﹏•)]
Ánh sáng từ màn hình điện thoại trong bóng tối hình như có công dụng thôi miên.
Tạ Tường thϊếp đi từ lúc nào không hay, sớm hôm sau cô tỉnh dậy đúng giờ, lật người đè lên điện thoại. Cô nghe thấy trong phòng khách mơ hồ truyền ra tiếng động, sau đó có tiếng đóng cửa vọng lại.
Cô mở điện thoại lên thấy mới chỉ bảy giờ ba mươi tám phút.
Sớm như thế mà đã đi làm rồi ư?
Tạ Tường không có thói quen nằm ì trên giường, cô xoa mặt đứng dậy, trải lại chăn rồi vươn vai.
Liếc tới lọ nước hoa vừa mới được khui ra hồi tối, cô cầm lấy rồi nhẹ nhàng xịt một ít lên cổ tay, để sát vào mũi hít một hơi thật sâu. Tạ Tường mang tâm trạng vui vẻ mở cửa phòng.
Bước vào phòng khách, ngay ánh nhìn đầu tiên cô đã thấy một phần bữa sáng kiểu tây trên bàn cơm, cái nhìn thứ hai chính là thứ nằm trên tay vịn của sô pha… Áo vest ư?
Không phải anh đã đi làm rồi hả?
Làm sao lại quên mang áo khoác thế!
Người mới đi không lâu nên Tạ Tường lập tức cầm lấy áo đuổi theo Tạ Tuân Ý, đồng thời gọi điện thoại cho anh.
Tiếc là trong thang máy không có tín hiệu, điện thoại vẫn không gọi được, mãi cho tới khi thang máy đến tầng trệt, điện thoại cuối cùng cũng nối máy.
“Sao thế?” Tạ Tuân Ý hỏi.
Tạ Tường đã chạy đến cổng lớn của tiểu khu: “Anh ơi, anh đi rồi sao? Có muốn quay lại không, áo vest của anh để quên trên sô pha đấy.”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc hai giây: “Em ở đâu?”
Tạ Tường miêu tả vô cùng tỉ mỉ: “Em đang đứng trước tảng đá lớn màu trắng ở cổng.”
Tạ Tuân Ý: “Đã biết, em cứ đứng đó chờ, tôi lập tức quay về.”
Sau khi cúp điện thoại, Tạ Tường luôn chú ý tới biển số của mấy chiếc xe con màu đen qua lại trước mắt, nhưng cô trăm triệu lần không ngờ tới là Tạ Tuân Ý lại từ trong tiểu khu chạy ra.
Tạ Tường đưa áo cho anh, trên đầu nho nhỏ hiện lên một dấu chấm hỏi to to.
“Tôi còn chưa đi, chỉ đi xuống lấy hàng chuyển phát nhanh mà thôi.”
Trong tay Tạ Tuân Ý là túi tài liệu chuyên dụng của chuyển phát nhanh, sau khi giải thích ngắn gọn anh mới hỏi cô: “Em đã ăn sáng chưa?”
Tạ Tường lắc đầu, đúng lúc có mấy người đi ngang qua, nhìn mặt Tạ Tường sau đó miệng mở rộng thành hình chữ O một cách khoa trương, rồi ngả ngớ mà dùng tiếng Anh chào hỏi: “Good morning.”
Tạ Tường không quen biết họ, chỉ là sự giáo dục từ thuở nhỏ khiến cô nở một nụ cười theo bản năng, rồi vẫy tay chào lại: “Morning.”
Thấy cô đáp lại, mấy nam sinh cà lơ phất phơ càng thêm hưng phấn.
Cả đám nhìn nhau mấy lần, còn muốn nói thêm gì đó, đột nhiên lại cảm nhận được một ánh mắt vừa lạnh lùng vừa áp lực quét qua cả đám bọn bọ.
Đám nam sinh ớn lạnh sống lưng, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của người đàn ông đứng bên cạnh Tạ Tường, khí thế mạnh mẽ như muốn nghiền nát cả đám làm cho mấy tên nhóc run lẩy bẩy, nín khe, chúng túm lấy cặp sách của bạn học, ĩu xìu bỏ chạy.
“Không cần đáp lại với loại người đó.” Tạ Tuân Ý không hờn giận nói.
Nhưng Tạ Tường chẳng hiểu: “Loại người đó là loại người nào?”
Tạ Tuân Ý toan mở miệng trả lời, nhưng anh chợt nhận ra trong thời gian ngắn bản thân khó mà truyền đạt được cho cô câu trả lời một cách rõ ràng, cho nên anh dứt khoát đưa ra một đáp án chung chung mà tiêu chuẩn nhất: “Người khác giới.”
Tạ Tường: “?”
Tạ Tuân Ý: “Cũng không còn sớm nữa, em lên nhà ăn sáng trước đi.”
Tạ Tuân Ý đi vào ga ra theo lối đi bên cạnh, Tạ Tường mang theo túi tài liệu của Tạ Tuân Ý quay về, rồi bỏ nó vào ngăn kéo.
Khi đang pha cà phê sau bữa sáng, cô chợt nhớ đến một chuyện quan trọng.
Trước khi đến đây, cha Paul đã đặc biệt mua cho cô một cây đàn piano, đồng thời hẹn ngày để bên cửa hàng giao đến nhà Tạ Tuân Ý.
Nếu cô nhớ không nhầm, thì ngày giao hàng chính là hôm nay.
Đàn piano nằm rất lớn, trọng lượng lại không nhẹ, vận chuyển không hề dễ dàng.
Nếu hôm nay đưa đàn piano đến, có nghĩa là mấy hôm nữa lại phải chuyển đi thêm lần nữa, vừa tốn thời gian lại phí sức lực, quả thực không cần phiền toái đến thế.
Tạ Tường vội vàng tìm số điện thoại của cửa hàng piano mà cha đã gửi cho cô, rồi gọi sang đó, nhấc máy là một cô gái có giọng nói ngọt ngào: “Xin chào, cửa hàng Tập Nhã xin nghe, chúng tôi có thể giúp gì cho bạn?”