Hiếm khi Tạ Viễn Sơn rút ra được thời gian rảnh để gọi điện, nên dặn dò nhiều thêm vài câu, trước khi ngắt cuộc gọi mới nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi, chú Paul của con có dặn là tiếng Trung của Tường Tường có nhiều chỗ phải học thêm, sẵn tiện còn sớm, vẫn chưa khai giảng nên con dạy con bé đi.”
Nói đến đây Tạ Tuân Ý khó mà không nhớ đến những đoạn đối thoại ngắn ngủi mà đầy “mẫu mực” giữa cả hai.
Quả thực nên học thêm nhiều chút.
Chẳng qua là so với anh, rõ ràng cô gái nhỏ đã chọn xong thầy giáo phù hợp hơn rồi.
Anh đáp ứng từng lời của Tạ Viễn Sơn, hết lòng tuân thủ hứa hẹn không nhắc tới chuyện Tạ Tường chuyển đi.
Kết thúc cuộc gọi, cả căn phòng yên ắng đến mức nghe được tiếng kim rơi.
Tạ Tuân Ý nhướng mi: “Nói chuyện xong rồi à?”
Tiểu Cố xấu hổ gật đầu: “Báo cáo luật sư Tạ, đã xong rồi, thời gian họp cũng sắp đến, bây giờ đi qua đó luôn sao?”
Tạ Tuân Ý khép tài liệu lại rồi đứng dậy: “Đi thôi.”
Buổi chiều, Tạ Tường đánh một giấc thật dài, đúng lúc nhận được tin nhắn từ cha và dì.
Tính thời gian thì bây giờ là giờ cao điểm ở Pháp.
Chênh lệch múi giờ của hai nước rất lớn, Tạ Tường và người nhà hẹn thời gian gọi video, sau đó cô nằm trên giường nghe câu chuyện hùng hồn của Bruce về việc cậu theo đuổi tình yêu đích thực.
Mãi cho đến khi đôi tai thính của cô nghe được tiếng mở cửa.
Cô nhanh chóng xoay người xuống giường, xỏ dép lê rồi chạy vào phòng khách, canh thời gian vô cùng chuẩn xác để nghênh đón Tạ Tuân Ý tan làm về nhà.
Tạ Tuân Ý rời nhà từ khi còn học cấp ba, sớm đã quen sống một mình.
Bây giờ trong nhà đột nhiên có thêm một người, cho dù người ta là do chính anh tự đón từ sân bay về, ở nhà chợt nhìn thấy cô vẫn cứ thấy là lạ.
Mà Tạ Tường đã thay quần áo ở nhà, chân mang dép lê, càng nhìn càng giống một con búp bê.
Cảm giác như ngôi nhà đã biến thành nhà búp bê phiên bản người thật.
Nhưng thế này thì vẫn chưa tương xứng với cô.
Tạ Tuân Ý trầm mặc tự tiêu hóa một lúc rồi mới đem áo khoác treo lên giá áo, anh đang cúi đầu thay giày, thuận miệng hỏi Tạ Tường: “Em nghỉ ngơi khoẻ chưa?”
Vừa mở tủ giày ra, nhìn thấy một đôi giày cao gót trắng tinh được thắt nơ bướm nằm giữa mấy đôi giày da và giày thể thao đen thui, tay Tạ Tuân Ý hơi ngừng một chút.
Tạ Tường trả lời mọi câu hỏi của anh một cách nghiêm túc: “Đã ngủ một giấc rồi ạ, nghỉ ngơi tốt lắm.”
Tạ Tuân Ý “ừ” một tiếng, cất giày, đóng tủ lại rồi đứng thẳng dậy: “Muốn ăn cái gì?”
Tạ Tường am hiểu sâu sắc thế nào là ăn nhờ ở đậu, cô chắp tay sau lưng tỏ vẻ bản thân hoàn toàn không có ý kiến gì: “Em ăn gì cũng được.”
Tạ Tuân Ý: “Có kiêng ăn món nào không?”
Tạ Tường lắc đầu: “Không ạ.”
Tạ Tuân Ý tỏ vẻ anh đã biết, anh xắn cổ tay áo lên tới khuỷu tay, đi vào phòng bếp rửa tay rồi lấy nguyên liệu ra khỏi tủ lạnh chuẩn bị nấu cơm tối.
Tạ Tường giống một cái đuôi nhỏ cắm đầu đi theo sau anh.
Vốn dĩ cô muốn giúp Tạ Tuân Ý nấu ăn, nhưng rõ ràng là anh không cần, hơn nữa cô hoàn toàn không biết một chút nào về ẩm thực Trung Quốc. Tạ Tường nhận ra bản thân ở trong bếp không làm được trò trống gì ngoài thêm vướng tay vướng chân nên cô lẳng lặng trở lại phòng khách.
Tạ Tuân Ý nấu cơm rất nhanh, phòng khách rộng rãi giờ đây ngập tràn mùi đồ ăn nóng hôi hổi.
Tạ Tường ngửi thấy có chút mê mẩn.
Ban đầu cô còn có thể tập trung nhìn chằm chằm TV để luyện nghe, lát sau thì toàn bộ đầu óc đã đặt ở phòng bếp rồi, cảm giác đói bụng cứ tăng lên gấp bội.
Mãi cho đến khi ngồi trên bàn ăn, cô mới muộn màng nhận ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng, trên bàn chỉ có đũa.
Mà cô lại không biết dùng đũa.
Tạ Tuân Ý không chắc cô búp bê có ăn được cay hay không, nên khi nêm nếm gia vị anh đã nương tay rồi.
Nhưng mấy món ăn đỏ rực, nóng hổi trên mâm cơm nhìn vẫn không hợp với người ngoại quốc.
Sau khi châm chước, Tạ Tuân Ý đổi vị trí món thịt thỏ xào cay và canh hải sản.
Tiếp đó, anh nhận ra tâm trí của cô búp bê hoàn toàn không đặt trên mấy món ăn, từ đầu tới cuối cô cứ cúi đầu, mặt mày nghiêm túc săm soi thứ gì đó.
Anh dời tầm mắt xuống tay phải đang cầm đũa trong một tư thế hết sức vặn vẹo của Tạ Tường.
Tạ Tường đang cố hết sức để nhớ lại cách cầm đũa của mấy người Trung Quốc trong phim truyền hình.
Nhưng bàn tay cô đã quen dùng dao nĩa, cố thế nào cũng không chịu nghe lời.
Tạ Tường lúng túng xoay cổ tay, cố gắng nửa ngày, cuối cùng cô cứng đờ gắp lên được một viên thịt hấp, chẳng ngờ rằng, mới vừa đưa lên miệng đã bị trượt ra ngoài.
Tạ Tường luống cuống tay chân, trong lúc hỗn loạn không biết làm sao, tay trái cô đánh bậy đánh bạ mà hứng được viên thịt.
Thịt viên vẫn còn hơi nóng, nhưng vào lúc đó, trong đầu cô chỉ nghĩ tới chuyện, nếu cô thả tay ra thì sàn nhà sẽ bị dơ.
Thế nên trong lúc đầu óc còn chưa kịp phản ứng, cô đã dứt khoát nhét viên thịt vào miệng.
“...”
“...”