Một thành phố đẹp đến khó tin, nửa năm tiếp theo cô sẽ sống ở nơi này.
Bên trong xe mở điều hòa, ngăn cách với cái nóng ở bên ngoài.
Tạ Tường híp mắt tỏ vẻ hài lòng, ở nơi Tạ Tuân Ý không nhìn thấy cô len lén thò tay ra ngoài, đón lấy ánh nắng mặt trời.
Nửa tiếng sau, xe chạy vào ga ra của một tiểu khu cao cấp.
Tạ Tuân Ý dắt cô đi phân biệt số lầu và số nhà, sau đó nhập dấu vân tay của cô vào khóa từ, cuối cùng mới mở cửa nhà, đem đống hành lý của cô lần lượt chuyển vào phòng dành cho khách đã được anh dọn dẹp từ sớm.
“Đây là phòng của em, còn cần cái gì cứ nói thẳng với anh.”
Tạ Tuân Ý để đồ đạc xong xuôi rồi xoay người nhìn lại Tạ Tường vừa ngoan ngoãn vừa dè dặt đứng ở cửa phòng, bước chân anh khó thấy mà ngừng một chút.
Anh vốn sống một mình trong ngôi nhà này.
Phong cách trang trí của nó theo lối tối giản, hiện đại mà sang trọng, màu sắc chủ đạo là đen trắng và xám, trong khiêm tốn để lộ chút quạnh quẽ, trong nhà sử dụng những đường nét thẳng tắp chẳng lấy một chút mềm mại, mọi mặt đều tương xứng với Tạ Tuân Ý.
Tạ Tường đứng bên trong nom có chút lạc loài.
Như một mầm non tươi tốt đột nhiên mọc ra từ đống củi mục khô cằn.
Giữa những đường nét cứng nhắc của căn nhà, những đường cong mềm mại của làn váy cùng mái tóc dài vén sau tai cùng vẻ xinh đẹp và rực rỡ của Tạ Tường dường như không hề ăn khớp với nhau.
Một sự tồn tại hoàn toàn trái ngược với anh.
Khoảnh khắc này, mắt thường cũng có thể thấy được nỗi khó xử trong mắt Tạ Tuân Ý.
Tạ Tường không biết tại sao Tạ Tuân Ý lại lộ ra ánh mắt như thế, cô chỉ nhạy cảm nhận ra bản thân có lẽ đã mang tới phiền muộn cho đối phương.
Cho dù cô chỉ đứng yên ở đó, vẫn chưa làm cái gì cả.
Nhất thời Tạ Tường luống cuống chân tay, hôm nay cô vốn chưa tính thẳng thắn nói rõ ràng, nhưng cũng phải vội vã nói ra.
“Không cần thiết phải làm phiền anh thế này, em cũng không ở lâu đâu.”
Cô cố hết sức để đưa ra một thời điểm mà bản thân cho là chính xác: “Chắc là một tuần, hoặc hơn đó một chút.”
Sẽ không ở lại lâu là ý gì?
Tạ Tuân Ý không hiểu: “Visa của em không phải còn nửa năm ư?”
Tạ Tường: “Đúng là còn nửa năm.”
Lần này ấn đường của Tạ Tuân Ý có dấu vết nhíu lại: “Vậy em tính tự chuyển ra ngoài à?”
Tạ Tường nhận ra trong giọng nói của anh có vẻ không đồng ý nên vội vã chêm vào: “Anh cứ yên tâm, em không có đi lung tung, trước đó em với mẹ em đã liên lạc với nhau xong xuôi rồi, sau này em sẽ chuyển tới nhà của bà ấy.”
Tạ Tuân Ý: “Mẹ em?”
Tạ Tường: “Vâng! Mẹ em cũng sống ở thành phố Phù, vả lại nhà của bà ấy rất gần đại học Phù Thành, chỉ tốn có mười phút đi bộ mà thôi.”
Lông mày Tạ Tuân Ý đã giãn đôi chút, nhưng anh vẫn còn mơ hồ: “Nếu mẹ em đã ở thành phố Phù, tại sao em không trực tiếp tới ở cùng bà ấy?”
“Bởi vì mẹ em hiện tại còn đang đi du lịch ở nước ngoài.”
Tạ Tường nói xong rồi ngừng một lát, cô hạ giọng xuống thấp hơn: “Bà ấy đã ly hôn với cha từ lâu rồi, cha em còn chưa biết em vẫn luôn giữ liên lạc với mẹ.”
Cô nhìn Tạ Tuân Ý, thật cẩn thận hỏi: “Anh ơi, chuyện em muốn chuyển ra ngoài, anh có thể giữ bí mật giúp em được không?”
Nếu đáp ứng thì Tạ Tường sẽ có một chỗ ở tốt hơn, mà chính mình cũng có thể tiễn đi một mối phiền phức, vẹn cả đôi đường, Tạ Tuân Ý thật sự chẳng có lý do gì phải do dự.
Ngay khi anh vừa nói “có thể” xong, nụ cười của cô búp bê nhỏ tức thì xán lạn lên không ít, như ánh mặt trời xóa tan mây mù: “Cảm ơn anh trai nhiều lắm.”
Tạ Tuân Ý nghe thấy thế thì thái dương giật giật, cuối cùng không nhịn được mà nói: “Em đừng gọi tôi là anh trai.”
“Ơ? Không gọi anh trai thì em nên gọi thế nào đây?” Tạ Tường hoang mang, cô không chắc chắn mà nói: “Gọi chú ư?”
Tạ Tuân Ý: “…”
Anh nhanh chóng rà soát lại trong đầu, nhưng bỗng phát hiện ra mấy cái xưng hô mà người khác gọi anh, thì không có cái nào phù hợp để Tạ Tường dùng cả.
Cái được cho là không hợp nhất hóa ra lại là phù hợp nhất.
Quên đi, anh trai thì anh trai, tính tới tính lui cũng chỉ còn một tuần nữa mà thôi.
“Tùy em đi.”
Tạ Tuân Ý liếc nhìn thời gian, rồi cất điện thoại đi: “Chiều nay ở văn phòng luật còn có việc, tôi phải đi trước. Đồ đạc trong nhà em cứ sử dụng tùy ý, nếu em không biết xài cái nào thì cứ gọi điện cho tôi.”
Tạ Tường vội vàng lui về sau, nghiêng người tránh đường: “Không sao đâu ạ, dù sao em cũng chỉ ở lại đây một thời gian ngắn, anh không cần quá lo lắng cho sống chết của em đâu.”
Tạ Tuân Ý: “…”
Tạ Tuân Ý đau đầu mà nhắm tịt mắt, anh còn chưa kịp nói gì thêm thì Tạ Tường đã ngoan ngoãn tạm biệt anh: “Nhớ lái xe cẩn thận, chúc thuận buồm xuôi gió.”
Cô dứt lời, do dự mãi một lúc, cuối cùng mới lễ phép gọi: “Chú.”
Tạ Tuân Ý: “…”