Bức ảnh chứng minh thư đầy quy củ trên nền màu xanh lam, có thể thấy rằng bức ảnh đã được chụp cách đây vài năm rồi.
Người trong bức ảnh mặc đồng phục, mặt mày không một chút biểu cảm, mắt nhìn thẳng vào ống kính, ngũ quan trẻ trung mà xuất chúng làm cho người khác gặp qua là không thể quên được.
Tạ Tường: [Đẹp trai.]
Bố Lỗ Tư: [Đẹp trai cỡ nào?]
Tạ Tường: [Khách quan mà nói, đẹp hơn so với đám bạn trai cũ của cậu.]
Bố Lỗ Tư: [Em gái à, nhắc cho cậu nhớ, mỗi một người bạn trai mà tớ tuyển chọn đều có vẻ ngoài tuấn tú như thần Apollo đấy.]
Tạ Tường: [Tớ biết mà, người nào tớ cũng từng thấy rồi mà, đúng không?]
Bố Lỗ Tư: [...]
Bố Lỗ Tư: [Có ảnh chụp kia mà! Gửi cho tớ xem thử đi!]
Tạ Tường: [Không cần thiết, cậu sẽ lại tùy tiện bình phẩm người ta, vậy thì không lịch sự chút nào hết.]
Bố Lỗ Tư: [Tớ có thể không nói ra mà.]
Tạ Tường: [Vẫn không nên, lén soi mói trong lòng cũng không lễ phép đâu!]
Gửi câu đó xong, Tạ Tường đang chờ Bruce nhắn lại, đột nhiên điện thoại của cô hiện lên một số điện thoại lạ đang gọi đến.
Không có ghi chú, số điện thoại hiển thị là của thành phố Phù, Trung Quốc.
Tạ Tường ngây người một giây, rồi vội vã nhận cuộc gọi. Cô nghe thấy trong loa điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp lạnh nhạt: “Mặc váy màu xanh phải không?”
Tạ Tường ngó xuống nhìn váy của mình, gật đầu, lại nhớ ra đối phương sẽ không thấy được, ngay lúc cô định mở miệng nói, chợt nghe người kia nói một câu:
“Ngẩng đầu.”
Trước mắt đã là mười một giờ trưa, có rất nhiều máy bay hạ cánh, trong sảnh lớn liên tục vang lên tiếng loa thông báo.
Như một viên hắc diệu thạch được bao quanh bởi sỏi đá tầm thường, giữa đống hành lý được kéo tới kéo lui, giữa những bóng người hỗn loạn. Từ ánh mắt đầu tiên Tạ Tường đã bắt gặp người đàn ông đứng cách đó không xa.
Trông rất giống bức ảnh, nhưng cũng không quá giống.
Đồng phục màu xanh trắng đã biến thành áo sơ mi được cắt may vừa người, áo vest được khoác lên cánh tay một cách tùy ý.
Đường nét khuôn mặt của anh cũng được thời gian trau chuốt càng thêm sâu sắc và rõ nét hơn.
Vẻ mặt lạnh nhạt của thời niên thiếu không hề thay đổi, chỉ có sự non nớt đã hoàn toàn rút đi, thay vào đó là vẻ thành thục nội liễm.
So với trong ảnh thì anh còn đẹp trai hơn nhiều, tướng mạo xuất sắc từ trong ra ngoài, dù mắt thường cũng có thể thấy được. Anh chỉ cần đứng ở đấy, đã có rất nhiều hành khách vì anh mà ngoái đầu nhìn lại.