Chiều nay vừa tan làm, Ninh Dư liền nhận được tin nhắn của anh kêu cô vào phòng làm việc. Vừa vào thì anh đã kéo cô lên sofa thân mật rồi.
Chu Tử Hiên nhìn Ninh Dư đang ngẩn người, cũng không để Ninh Dư mất tập trung quá lâu, anh đặt cái hộp kia xuống, cúi đầu hôn Ninh Dư. Tay cũng không rảnh rang bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi của Ninh Dư ra. Một tay còn lại anh mò xuống cấm địa bên dưới, bắt đầu cách lớp qυầи ɭóŧ vuốt ve.
“Dư Dư ngoan, ướt như vậy. Có phải muốn anh rồi không?”
Ninh Dư bị lời nói ám muội bên tai làm cho cả người nóng bừng.
“Tử...Tử Hiên...anh có thể đừng nói mấy lời xấu hổ...như vậy được không...?”
Chu Tử Hiên bật cười hài lòng. Anh vô cùng thích chọc ghẹo mèo con của anh. Có lúc mèo con sẽ tức giận xù lông, nhưng lại rất không biết cách mắng người, đứng tìm từ một hồi cũng chỉ bật ra được mấy câu gì mà lưu manh, vô sỉ, biếи ŧɦái gì đó. Mắng đến làm cho anh bồn chồn hết cả người. Nhưng cũng có lúc sẽ giống như vầy. Hai mắt ươn ướt, mặt đỏ tai hồng, giọng điệu nũng nịu làm cho anh vừa nghe một phát liền cứng.
“Ừm, nghe em. Không nói nữa.”
Ninh Dư nghe anh đồng ý thì có hơi thở phào, nhưng là thở phào trong lòng. Vì bây giờ cô đang thở dốc mới đúng. Người này nói chuyện thì nói chuyện, chứ tay thì vẫn rất năng nổ hoạt động. Áo sơ mi của cô đã bị anh cởi hết nút, áσ ɭóŧ bị anh đẩy lên phía trên, một bên ngực lộ ra ngoài không khí bị tay anh xoa bóp, lâu lâu lại nghịch lấy hạt trân châu trước ngực cô.
Mà cái tay bên dưới bắt đầu càn quấy hơn, vạch qυầи ɭóŧ cô sang một bên mà áp trực tiếp lên tiểu h.uyệt vuốt ve trêu đùa.
“A...Ưʍ...”
“Tiểu tâm can, rên to một chút. Anh thích nghe.”
Ninh Dư lại muốn khóc.
“Anh...Anh...nói không...Ưʍ...không nói mấy lời này nữa...”
Chu Tử Hiên không để cô nói nhiều nữa, cúi đầu chặn miệng cô lại.
Bên dưới đã ướt đẫm, ngón tay anh từ từ chen vào trước cửa động, dứt khoát đâm vào.
“A...”
Ninh Dư bị đâm bất ngờ, lập tức từ miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ, dứt khỏi nụ hôn của Chu Tử Hiên. Hai tay cô từ quàng cổ anh biến thành bấu chặt vào lưng anh.
Môi Chu Tử Hiên thay đổi trận địa, chuyển xuống ngậm lấy nụ hoa mê người trước ngực Ninh Dư.
Một cảm giác ấm nóng ẩm ướt từ đầu ngực truyền đến, Ninh Dư thoải mái thở gấp.
Tốc độ tay ra vào bên dưới tiểu h.uyệt cũng từ từ nhanh hơn một chút. Lại chen thêm vào một ngón tay, tìm kiếm điểm nhạy cảm của Ninh Dư mà ma sát vào đó.
Ninh Dư bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không chịu nổi, kɧoáı ©ảʍ dâng tràn, cổ họng không ngừng bật ra tiếng rêи ɾỉ. Tới lúc cô thấy mình sắp lêи đỉиɦ thì Chu Tử Hiên đột nhiên dừng lại. Anh mở hộp ra, lấy một cái bao ra đưa cho Ninh Dư.
“Đeo cho anh.”
Ninh Dư còn đang trong cơn mê mang, nghe anh nói vậy thì tay run run cầm lấy cái bao. Ngoan ngoãn làm theo lời anh nói.
Đầu tiên là cởi thắt lưng, rồi tới kéo khóa quần xuống, sau đó cô nhìn lấy qυầи ɭóŧ của anh phồng lớn, c.ự v.ật bên trong như muốn xé rách qυầи ɭóŧ mà bật ra ngoài, khiến cô có hơi hoảng hốt. Mặc dù không phải là lần đầu hai người cùng làm, nhưng lần nào c.ự v.ật đang trốn đằng sau lớp qυầи ɭóŧ kia cũng khiến Ninh Dư hoảng sợ.
Chu Tử Hiên thấy mèo con ngập ngừng không hành động tiếp, anh đưa tay xoa xoa đầu cô, rồi một tay kéo qυầи ɭóŧ mình xuống, móc lấy người anh em đã sớm dựng thẳng cứng ngắc của mình ra.
“Ngoan, xé bao đeo vào cho anh.”
Chu Tử Hiên lại giở giọng điệu câu dẫn, dụ dỗ mèo con thực hiện theo ý muốn của mình.
Ninh Dư cầm cái bao kia lên xé ra, lấy ra cái vật hình tròn trơn trượt. Sau đó ráng nhớ lại cách Chu Tử Hiên đeo bao, nhưng không tài nào nhớ nổi. Thế là cô tròng đại cái bao kia vào cho anh, muốn mau chóng làm cho xong. Nhưng làm mãi làm mãi, bao cứ trượt sang bên phải, lại trượt sang bên trái. Chu Tử Hiên đứng nhìn nãy giờ, yết hầu anh khẽ lên xuống, hơi thở cũng dần nặng nề hơn.
Người anh em của mình bị cô đυ.ng tới đυ.ng lui, mãi vẫn chưa đeo vào được. Mặc dù rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng anh cảm thấy đúng là tự mình tra tấn mình, rốt cuộc hết kiên nhẫn, nắm cái tay đang động loạn của Ninh Dư lại, giật lấy cái bao kia, tự mình đeo vô.
Sau đó không nói không rằng, đẩy ngã Ninh Dư nằm xuống, để hai chân của cô gác lên một bên vai của mình, một tay ôm lấy đôi chân cô cố định để tránh chân cô rớt xuống khỏi vai, một tay đưa ra vén đáy qυầи ɭóŧ sang một bên, đặt ** *** tại cửa động, thúc mạnh vào một cái, lút cán.
“A...” Ninh Dư hét lên một tiếng, nói thì chậm, nhưng toàn bộ quá trình Chu Tử Hiên làm vô cùng nhanh, không hề để cô có thời gian nghĩ ngợi đã đột ngột đâm vào, còn đâm sâu như vậy. Cô gái nhỏ nào chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy lập tức hét lên. Cơn kɧoáı ©ảʍ kéo theo cơn tê dại truyền tới từ thắt lưng, Ninh Dư thở dốc không ngừng.