Gặp Lại Em Sau Ba Năm

Chương 52: Tổng giám đốc cũ

Xong xuôi, hai người tự mình về phòng tắm rửa vệ sinh cá nhân. Chu Tử Hiên rất muốn lết sang phòng của Ninh Dư dụ dỗ cô, nhưng ngẫm nghĩ một chút thì hôm nay mới là ngày đầu tiên cô chuyển đến, lại ngoan ngoãn nằm trên giường mình, không đi tìm cô. Chỉ móc điện thoại ra nhắn cho cô một tin chúc ngủ ngon. Thấy cô trả lời lại tin nhắn của anh thì vui vẻ đặt điện thoại ở đầu giường chuẩn bị vào giấc ngủ.

Lúc này, đột nhiên điện thoại của Chu Tử Hiên reng lên, nhìn tên người gọi đến. Anh lập tức bắt máy. Nửa tháng qua quá bận rộn, bận tới mức anh cũng quên mất chuyện này.

“Alo.”

“Chu đại thiếu gia, tất cả mọi thông tin anh yêu cầu đã tìm xong. Hiện đã gửi vào email của anh rồi ạ.”

“Được, gửi hóa đơn cho tôi luôn, ngày mai tôi sẽ chuyển tiền.”

“Vâng.”

“À, còn một việc. Điều tra thêm một người giúp tôi.”

“Là ai ạ?”

“Hoắc Dương, tổng giám đốc cũ của công ty. Có thông tin thì lập tức gửi sang. Sau đó cũng cho người theo dõi mọi hoạt động của anh ta.”

“Vâng.”

Chu Tử Hiên cúp điện thoại đi. Ban đầu tính để ngày mai rồi lại xem tài liệu, nhưng không kìm nén nổi tò mò mà đi sang thư phòng, mở máy tính lên vào email xem.

Những thông tin từ nhỏ đến lúc gặp anh của Ninh Dư đều rất bình thường, anh thoáng an tâm. Còn chưa kịp thở phào một hơi, tiếp tục đọc dần xuống. Tim Chu Tử Hiên ngày càng siết chặt lại, tay anh cũng nắm chặt tới mức các đốt ngón tay và gân xanh đều nổi lên.

Công ty phá sản...

Ba mất...

Mẹ mắc bệnh thần kinh, hiện tại vẫn còn trong bệnh viện...

Một khoản nợ lớn...

Còn có, Thiệu Gia Kỳ chỉ là hàng xóm, năm đó là đóng giả làm bạn trai để lừa anh, đúng một ngày...

Nhiêu đây vẫn còn chưa đủ, tiếp theo là khoảng thời gian ba năm mà anh và cô không gặp nhau. Đọc từng dòng từng dòng, ở một vài khoảng thời gian còn có kèm thêm hình ảnh. Chu Tử Hiên rốt cuộc không chịu đựng nổi. Anh vứt con chuột đánh một cái bóp vào tường. Đứng lên chống hai tay xuống bàn, đầu cúi gục xuống. Gân xanh anh trên trán cũng nổi lên. Anh không rõ hiện tại cảm giác bây giờ của mình là gì. Đau xót? Tức giận? Hối hận? Bất lực?...Quá nhiều cảm xúc, quá nhiều thứ hỗn loạn đan xen vào nhau. Hiện tại anh rất muốn xông vào căn phòng kia chất vấn cô, nhưng nhìn những hình ảnh cùng thông tin về cuộc sống của cô trong ba năm qua, anh lại thấy hận mình hơn. Hận mình quá ngu ngốc, hận mình không chịu điều tra kỹ càng, để lại một mình cô trải qua bao nhiêu vất vả một mình suốt ba năm,...Lúc cha cô mất, anh cũng không có ở bên cạnh. Mẹ cô bệnh, anh cũng không có ở bên cạnh. Một mình cô gánh lấy khoản nợ kia và lo cho cuộc sống của bản thân và mẹ mình...Chu Tử Hiên cười khẩy một tiếng. Hèn gì...một cô tiểu thư được ba mẹ yêu thương từ nhỏ, sao lại bán mạng tới mức này? Lại nghĩ về cách làm tiêu cực của cô vào ba năm trước, rất muốn nổi giận, nhưng cơn giận vừa trào lên thì nỗi ân hận và áy náy cũng theo đó mà trào lên theo...

Chu Tử Hiên lê bước xuống bếp, mở tủ lạnh ra, lấy một chai rượu. Bắt đầu nốc rượu...

Anh cảm thấy hiện tại chỉ có thứ này mới ngăn cản anh không chạy lên phòng tìm cô thôi. Cô đã cực khổ như vậy rồi, anh cũng không muốn nhắc lại những chuyện đau lòng này, khiến cô nhớ lại chuyện cũ nữa. Thế là Chu Tử Hiên cứ uống rồi uống, uống hết chai này tới chai khác. Nỗi ân hận và tự trách giày vò khiến anh không chịu được, cuối cùng một dòng nước mắt chảy xuống. Những hình ảnh cực khổ của Ninh Dư trong ba năm qua cứ lướt tới lướt lui trong đầu anh, chưa bao giờ anh nghĩ tới cô công chúa nhỏ Ninh Dư lại có thể hạ mình làm nhiều công việc làm thêm tới mức đó, Dư Dư của anh lại còn có thể có những bộ dáng đó. Anh rất yêu cô, vô cùng yêu cô. Ba năm trước đã rất yêu, vì yêu nên mới muốn buông tay để cô đi tìm hạnh phúc thực sự mà cô muốn, anh đâu ngờ tới chuyện này...Lúc đó đúng là anh đã bị sự ngu ngốc của bản thân che mờ mắt, tìm cô trong hai tháng, lại chỉ vì những lời nói dối của cô mà chấp nhận bỏ cuộc...

Lúc anh gặp lại cô sau ngần ấy năm, cô vẫn như ba năm trước, vẫn tỏa ra ánh hào quang khiến bao nhiêu người mơ ước, chỉ khác một điểm là đã trưởng thành và thành thục hơn rất nhiều thôi. Anh làm gì nghĩ tới là do cuộc sống này đã rèn giũa Ninh Dư thành như vậy. Nếu như có thể, anh ước anh có thể quay về ba năm trước, có thể ở bên cạnh cô, có thể giúp cô mãi mãi giữ lấy dáng vẻ đầy kiêu ngạo nhưng vẫn vô tư hồn nhiên của lúc trước, muốn mãi mãi nâng cô trong lòng bàn tay của mình, để cô không phải chịu cực chịu khổ...