Ninh Dư đi vào bàn làm việc ngồi xuống, đầu óc cô vẫn còn đang trên mây. Nhưng mà...tiền lương x3...thực sự là rất hấp dẫn. Như vậy thì gánh nặng tiền viện phí của mẹ sẽ được giải quyết, cô sẽ đỡ áp lực hơn rất nhiều...Hay là đồng ý nhỉ ? Người kia cũng chưa chắc là Chu Tử Hiên. Nhưng nếu là anh thật thì sao??? Nếu là Chu Tử Hiên thật thì cô có nên đồng ý không ? Nghĩ tới nghĩ lui, còn chưa kịp nghĩ ra kết quả thì Triệu Khang lại phóng tới bàn cô.
“Tiểu Dư, anh quên mất. Chu tổng kêu em vào phòng, anh ấy nói cần nói chuyện với em một chút về bảng báo cáo của em.”
Ninh Dư tròn mắt, muốn khóc tới nơi. Vẫn là không thoát được...làm sao đây ? A, khẩu trang! Ninh Dư lập tức lục lọi cái khẩu trang màu trắng trong túi xách, giả vờ ho hai ba cái rồi đeo vào.
“Khụ...khụ...Em...chắc em cảm. Sợ lây cho Chu tổng. Em đeo khẩu trang rồi vào.”
Triệu Khang bày ra vẻ mặt quái lạ nhìn Ninh Dư. Thì ra bây giờ bệnh cảm nói tới liền tới sao? Sáng giờ vẫn còn bình thường, vừa bảo vào gặp sếp một cái thì liền cảm. Thật đáng sợ!
“À...ừm...vậy em vào đi. Nhớ gõ cửa nhé.”
“Vâng vâng.”
***
Phòng tổng giám đốc.
Cốc...cốc..
“Vào đi.”
Ninh Dư nghe thấy giọng nói này, thầm than không ổn. Hình như đúng là Chu Tử Hiên thật rồi...
Khẽ mở cửa ra, nhìn sơ lược bên trong rồi đóng cửa lại. Phòng tổng giám đốc thực sự rất rộng rãi, tông màu chủ đạo là nâu, be và xám. Vì nội thất trong phòng đa số là đồ gỗ. Thiết kế của từng món nội thất đều có thể thấy là đồ sang trọng đắt tiền. Phía sau lưng bàn tổng giám đốc là tường được lát gạch cẩm thạch, treo một bức tranh bản đồ thế giới vô cùng hùng tráng. Cả căn phòng tỏa ra cái khí tức hơi lạnh lẽo bức người, nhưng càng lạnh lẽo hơn thì chính là cái người đàn ông đang ngồi ở giữa kia. Người đó thực sự là Chu Tử Hiên!
Chỉ mới ba năm không gặp, mặc dù gương mặt đó vẫn không thay đổi quá nhiều, nhưng khí chất thì hoàn toàn thay đổi rồi. Không còn cái hơi thở thanh xuân tràn đầy sức sống như hồi anh còn ở trường đại học nữa, là một loại khí chất của đàn ông trưởng thành tinh anh, lại hơi bức người một chút. Gương mặt hay cười ấm áp kia giờ đây lại hơi nghiêm nghị, biến đổi từ vẻ đẹp trai ấm áp sang soái khí mười phần. Phải nói là thu hút hơn xưa rất nhiều. Tim Ninh Dư đập loạn nhịp, cô đã rất nhiều lần tưởng tượng ra khung cảnh gặp lại anh, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng ra nổi cái khung cảnh này. Thì ra anh thực sự đã về nước rồi, còn là tổng giám đốc của cô nữa....
Chu Tử Hiên đang ngẩng mặt lên nhìn Ninh Dư, khóe mắt anh hơi giật giật. Ninh Dư đeo khẩu trang...
Đừng bảo là dùng cách này để tránh anh đấy nhé ?
“Chu...Chu tổng gọi tôi ạ.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên, l*иg ngực Chu Tử Hiên bỗng dưng thấy căng tràn ấm áp. Nếu mỗi ngày đều có thể nghe thấy giọng nói của cô, nhìn thấy cô thì thật tốt. Anh hơi cười cười, nếu như cô vẫn chưa sẵn sàng để gặp anh, vậy thì anh đành chiều cô vậy.
“Ừm.”
Ninh Dư đi tới gần bàn tổng giám đốc hơn một chút, cả đoạn đường cô cứ cúi gằm mặt, sợ anh nhận ra mình. Đứng xa quá cũng kì, mà đứng gần thì sợ anh nhận ra. Sau tiếng ừm đó, Ninh Dư đợi cả buổi cũng không nghe anh nói gì tiếp theo.
“Chu tổng ?”
Chu Tử Hiên liền phì cười một cái.
“Lại đây.”
Ninh Dư cũng không ngẩng đầu, cũng không biết là Chu Tử Hiên vừa mới phì cười. Nghe anh kêu lại gần thì cũng từ từ nhích nhích lại.
Thấy cô tới gần rồi thì Chu Tử Hiên xoay laptop về phía cô. Chỉ chỉ vài chỗ trên báo cáo hướng dẫn cô một chút làm cách nào sẽ tốt hơn. Ninh Dư chăm chú lắng nghe, còn xin phép lấy điện thoại ra ghi chép lại. Thực sự mà nói, trong ba năm qua Chu Tử Hiên không dám tưởng tượng có một ngày mình cùng Ninh Dư có thể nói chuyện bình thường như thế này. Sau khi nói qua vài điểm, thấy Ninh Dư cũng đã tiếp thu xong, Chu Tử Hiên cũng giả vờ như không có nhận ra cô là ai.
“Mấy vấn đề vừa rồi, có chỗ nào em chưa hiểu không ?”
“Hiện tại thì tôi đã nắm rõ, tôi sẽ cố gắng hoàn thành tốt hơn.”
“Ừm, vẫn còn tài liệu năm ngoái và năm nay. Bảng báo cáo này làm rất tốt, hai phần đó cứ dựa theo như vậy mà làm. Nếu có gì không ổn có thể hỏi trợ lý Triệu hoặc thư ký Quách, hoặc...hỏi tôi cũng được.” Chu Tử Hiên nhìn Ninh Dư vừa cười vừa nói.
Ninh Dư thật muốn vỗ trán một cái. Cười cái gì mà cười, đừng có cười nữa có được không. Trái tim cô sắp chịu đựng không nổi nữa rồi. Cô bối rối kéo tầm mắt mình ra khỏi nụ cười của người nào đó, lại bối rối gật gật đầu.
“Không dám phiền Chu tổng, nếu không ổn tôi sẽ hỏi anh Triệu hoặc chị Quách ạ. Nếu không còn việc gì tôi xin phép ra ngoài trước.”
“Không phiền đâu. Chậc…được rồi. Em đi đi.”
Thấy cô cứ luống ca luống cuống, mặc dù rất không muốn nhưng Chu Tử Hiên cũng phất phất tay cho cô đi. Nhưng Ninh Dư vừa chạm tay vào tay nắm của cánh cửa, giọng nói trầm thấp của người đàn ông sau lưng lại vang lên.
“Quên mất, trợ lý Triệu nói với em về việc chuyển bộ phận chưa ?”
Ninh Dư khựng lại, cứng ngắc quay người lại, ấp a ấp úng.
“Nói...nói rồi. Tôi...vẫn còn đang suy nghĩ.”
Chu Tử Hiên lại cười một cái, sao mới ba năm không gặp lại có thêm cái tật nói lắp vậy? Thật là đáng yêu.
“Ừm, em cứ suy nghĩ đi nhé.”
“Vâng.”
Vừa đáp xong một tiếng Ninh Dư liền nhanh như cắt mở cửa đi ra rồi nhanh chóng đóng cửa lại, như là cô sợ chậm thêm một giây thì Chu Tử Hiên lại gọi giật cô lại vậy. Đóng cửa lại xong, Ninh Dư thở phào ra một hơi, đưa tay lên vuốt vuốt ngực. Tim cô sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực luôn rồi.