Chu Tử Hiên còn chưa kịp định hình thì đôi tay nhỏ đang đỡ cánh tay anh lập tức buông ra, chuyển sang cho người đàn ông kia. Anh ta lập tức choàng vai đỡ Chu Tử Hiên. Anh bỗng nhiên cảm thấy hơi hụt hẫng.
“Ban nãy có một nhóm người xô ngã anh ấy xong chạy mất. Anh ấy bị trật chân rồi, lại đi một mình nên tôi sợ xuống núi sẽ hơi khó khăn. Còn đang không biết làm sao...Hên là gặp được anh. Vậy anh giúp anh ấy nhé ?”
“Được được, à mà, cô là gì với anh chàng này ? Có thể cho xin số điện thoại để liên lạc không ? Đưa được người tới bệnh viện tôi lập tức gọi báo cho cô để cô đỡ lo nhé ?” Vừa nói người đàn ông vừa chìa điện thoại về hướng Ninh Dư. Ninh Dư còn chưa kịp đáp lời, một bàn tay to lớn đã chìa ra chặn điện thoại của người đàn ông kia lại.
“Không cần đâu, tôi không quen cô ấy. Làm phiền anh rồi.”
Người đàn ông kia hơi khựng lại, sau đó lại cười cười. Cũng không tiện xin số điện thoại nữa. Lỡ đáp ứng người ta sẽ giúp đỡ rồi, nên người này cũng làm tròn bổn phận. Khoát khoát tay với Ninh Dư, rồi đỡ Chu Tử Hiên xuống dưới núi. Xuống tới chân núi, người kia thở hộc hộc quay sang nhìn Chu Tử Hiên.
“Anh trai, có đi xe không ?”
“Xe tôi đằng kia, anh đỡ tôi lại đấy là được rồi. Cảm ơn nhiều.”
“Vậy tôi đỡ anh lại xe thì anh gọi người lái xe đến chở tới bệnh viện nhé ?”
“Được.”
Người đàn ông kia đỡ Chu Tử Hiên về xe xong thì vẫy tay chào anh. Chu Tử Hiên tính đưa anh ta chút tiền cảm ơn nhưng anh ta nhất quyết từ chối rồi chạy đi mất. Anh cũng không ép nữa.
Chu Tử Hiên ngồi trên xe, đưa tay lên xoa hai bên thái dương. Nghĩ về chuyện lúc nãy, cô cũng còn biết kêu người khác lại đỡ anh. Mặc dù không được ở cùng cô, nhưng thà là vậy. Anh không muốn cô gặp một người xa lạ mà lại nhiệt tình như vậy, bị lừa mất thì phải làm sao ?
Cơ mà, sao lại trùng hợp như vậy ? Không ngờ lại gặp cô ở đây. Anh vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để gặp lại cô. Ba năm qua, ngày nào anh cũng nhớ tới cô, ngày nào cũng nhớ tới hôm cuối cùng cô nói lời chia tay với anh. Anh vẫn không tin lắm vào lý do cô đưa ra, nhưng lại không có can đảm tìm hiểu sâu. Sợ rằng sau khi tìm hiểu xong, thì lại chứng minh những lời cô nói là thật. Nhưng...Nếu như cô thực sự tìm một người xứng đáng với cô, vậy thì anh sẽ cố gắng để trở thành người đó, để cô mãi mãi chỉ nhìn anh, chỉ chọn một mình anh.
Vì nghĩ như vậy, thời gian qua Chu Tử Hiên vùi đầu học tập, muốn khiến mình trở nên ưu tú hơn. Hoàn thành chương trình học sớm hơn dự kiến 2 năm, anh trở về nước, dự định vừa tiếp quản công ty của ba anh, vừa lên kế hoạch tiếp cận Ninh Dư. Nhưng còn chưa kịp làm gì, thì hôm nay anh lại gặp cô. Chu Tử Hiên đưa tay tháo khẩu trang ra, trên gương mặt góc cạnh xuất hiện vài đốm đỏ. Về nước chưa được bao lâu, không hiểu sao anh lại bị dị ứng. Tù túng trong nhà mấy hôm nay, anh quyết định trùm kín người ra ngoài tập thể dục, hít thở không khí một chút.
Cái vận của anh cũng thật hên, vừa mới ra đường lại bị đυ.ng ngã trật chân, Chu Tử Hiên thở dài. Lấy điện thoại ra gọi cho em trai anh.
“Tử Dạ, đến chân núi Tiêu Hồ chở anh đến bệnh viện. Anh trật chân rồi.”
Chu Tử Dạ vẫn còn lờ đờ nằm trên giường nghe điện thoại. Nghe thấy ông anh của mình bị trật chân thì nhíu nhíu mày.
“Anh trai à, có phải anh rảnh lắm đúng không ? Bị dị ứng như vậy còn kiếm chuyện ra đường cho trật chân nữa.”
“Em trai, có phải không muốn đi Suối Hồng nữa không? Để anh nói với mẹ một tiếng. Chắc mẹ sẽ vui lắm.” Chu Tử Hiên bị giọng điệu của em trai chọc cho khó chịu, anh lạnh nhạt hỏi.
“Muốnnn. Đừng đe dọa em. 15 phút nữa có mặt. Cúp đây.”
Nghe Chu Tử Hiên hù dọa, Chu Tử Dạ đang mơ màng lập tức ngồi bật dậy chạy ào vào toilet. Ai kêu địa vị trong gia đình của cậu quá thấp, chỉ cần ông anh trai kính yêu này lên tiếng một cái, ba với mẹ lúc nào cũng hùa theo. Sau khi thay quần áo thì cậu cấp tốc gọi xe chạy tới chân núi. Kiếm thấy xe của Chu Tử Hiên, Chu Tử Dạ gõ cọc cọc lên cửa kính xe.
Chu Tử Hiên đang ngã đầu ra ghế phó lái nghỉ ngơi, thấy Chu Tử Dạ thì mở mắt ra, mở khóa xe cho Chu Tử Dạ lên xe.
Vừa lên xe Chu Tử Dạ đã càm ràm.
“Anh à, thật ra nước mình có dịch vụ thuê lái xe thuê đó. Sao anh phải gọi em tới chứ ?”
Chu Tử Hiên nhắm mắt lại, hai tay đan lại để trước bụng. Lạnh lùng trả lời cậu em trai.
“Không thích đặt. Em tới nhanh hơn.”
Nghe thấy câu trả lời, Chu Tử Dạ cảm thấy mình muốn tăng xông tới nơi.
“Ôi, thế cơ đấy.”
Chu Tử Hiên liếc em mình một cái, không thèm quan tâm giọng điệu mỉa mai của cậu, nhàn nhạt nói tiếp.
“Còn nói nữa thì đừng hòng xin đi đâu hết.”
Chu Tử Dạ lập tức giơ tay lên, làm động tác kéo khóa miệng mình lại. Đánh tay lái xe đến bệnh viện.