Chương 43: Hồ xoáy vũ
Đông Linh hoa chân múa tay vô cùng vui sướиɠ, thân hình vừa lui một bước dẫm phải ngay chân nữ nhân người Hồ, khiến Hồ cơ đau đến nỗi kêu ai lên một tiếng khiến Đông Linh sợ hãi vội vã quay người đỡ lấy hũ rượu trong tay nàng nói:- Cẩn thận một chút, đây chính là một trăm ngàn đồng, nếu ngươi làm vỡ nó liền bắt ngươi đi gán nợ!
Hồ cơ kia nghe xong sợ hãi vội vàng ôm chặt hũ rượu vào lòng, thể hiện bộ dạng dũng cảm, hũ còn người còn, hũ mất người mất.
- Phu nhân ta thấy…. Hay là thôi đi, chỉ là một hũ rượu, sao đáng giá nhiều tiền như vậy.
Vừa mới rồi trên sân khấu Liễu Quân Phan thừa dịp mọi người đang chú ý đến gian phòng kia liền đưa mắt nhìn xuống dưới, ngượng ngùng đến bên Diêu phu nhân nhỏ giọng khuyên nhủ.
Diêu phu nhân không để ý tới, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Ái Nô, rất nhanh nắm chặt hai tay kêu lên:
- Một trăm hai mươi ngàn đồng!
Hận một nỗi là ả tăng giá hai mươi ngàn đồng mà chả có ai thấy chấn động, tất cả nín thở nhìn qua bên phía gian phòng kia chờ cô gái tăng giá. Thiếu nữ không phụ sự mong đợi của mọi người, âm thanh kia lại giòn giã vang lên:
- Hai trăm ngàn đồng!
Toàn bộ mọi người không ai nói một lời, không phải giá này không đủ cao mà là vì không thể ngờ giá cao quá mức, khiến các đại gia tâm trí có chút sững sờ.
Thiên Ái Nô đương nhiên không sợ giá này, hũ rượu ngon vốn là của nàng đem đến, cho dù có hô lên đến mười triệu đồng nàng cũng không tổn thất gì, thật ra chỉ phải trả cho chủ quán Đông Linh kia có năm trăm đồng thôi, nàng sợ cái gì?
Diêu phu nhân mặt biến sắc, hai vai xuôi, hơi thấp người xuống.
Trong tửu quán lúc này tất cả mọi người mới ồn ào, âm thanh như một cơn lốc xoáy truyền ra, cũng không biết ai đã va vào vỡ cả chén, làm rơi cả bầu rượu, có người còn đứng lên nhìn, không thể đứng yên, ngã bổ vào gian bình phong, khiến tấm bình phong đổ nhào xuống đất.
Tại thành Lạc Dương chuyện thi đấu với nhau tiền bạc, sự giàu có chả lạ lùng gì. Nghe nói mùa hè nắng chói chang thì từng có công tử ở bên sông Lạc Thủy hóng gió thuận tay liền tháo ngọc quý trên đai lưng quăng xuống sông, sai tên nô bộc Côn Luân thông thạo bơi lội xuống nước mò. Sông Lạc Thủy vừa sâu, nước vừa chảy xiết, ngọc quý rơi xuống nước làm sao có thể dễ dàng mò lên được, Mười viên rơi xuống thì đến chín viên không tìm được.
Chuyện kia dù sao cũng chỉ là nghe đồn vậy, lúc này hai trăm ngàn đồng một hũ rượu mới thực sự là tận mắt nhìn thấy. Việc này với ném ngọc xuống nước có gì khác nhau?
Thiên Ái Nô khẽ mỉm cười phân bua nói:
- Khả nhi, đi mang về đây.
Khả nhi nàng gọi chính là tiểu tỳ áo xanh. Cô bé đó dung mạo cũng lay động lòng người, chỉ có điều chỉ số thông minh dường như có một chút…., cho nên không có ai muốn thuê nàng làm việc. Thiên Ái Nô ngược lại thích giữ nàng bên mình, không hiểu chuyện thì sẽ không nhiều chuyện. Quả là vậy, khi nàng cùng Dương Phàm bàn luận công việc cũng không cần quá mức cẩn thận.
Khả nhi dạ một tiếng, đi lên đài, “Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành”, đỡ lấy hũ rượu trong tay nữ nhân người Hồ đi trở về. Lúc xuống đài còn nhảy xuống chả khác nào hổ nhảy xuống đất, khiến khách uống rượu xung quanh đều lo lắng khϊếp đảm, sợ nàng vấp ngã thì hai trăm ngàn đồng liền trôi theo dòng nước.
Diêu phu nhân tức giận đến độ mặt trắng bệch, môi phát run.
Liễu Quân Phan cười nịnh an ủi nói:
- Phu nhân, một hũ rượu chẳng đáng giá hai trăm ngàn đồng, chúng ta cần gì tranh chấp với người này…
- Cút ngay! Nhiều chuyện quá, rất đáng ghét!
Diêu phu nhân chút hết giận giữ lên người hắn, tát cho hắn một cái, Liễu Quân Phan mắt nổ đom đóm, Diêu phu nhân mặt hung ác nói:
- Cút ra phía ngoài đứng đi, lão nương thấy ngươi thật đáng ghét!
- A…., được rồi, ngươi đừng nóng giận. Ta…ta…
Liễu Quân Phan thảm hại mà đi ra ngoài. Sự việc phát sinh từ gian phòng này bị tiếng bàn luận ồn ào trong tửu quán làm át đi, cho nên chỉ có trên sân khấu đối diện, Đông Linh, nữ nhân người Hồ và vài người khách đến uống rượu đang đứng là có thể nhìn thấy cảnh tượng đó. Nhìn bọn họ ánh mắt khác thường, Liễu Quân Phan thật không thể chịu được.
Hắn đứng ở cửa gian nhã phòng, cách ăn mặc trên người không có giống kẻ hầu người hạ nên đành phải chậm chậm di chuyển qua lại giả vờ như thể muốn rời khỏi để đi tiểu tiện một lát, tránh cho người khác hiếu kỳ.
Khả nhi ôm hũ rượu kia trở về gian nhã phòng. Thiên Ái Nô tay đỡ hũ rượu nhẹ nhàng cầm lấy nút mở ra, lập tức mùi rượu tỏa ra bốn phía. Thiên Ái Nô lấy thứ rượu nho thơm tinh khiết đổ đầy vào hai chén, đưa cho Dương Phàm một chén, Dương Phàm đưa tay đỡ lấy, cẩn thận khẽ ngửi, chỉ thấy mùi thơm ngọt tỏa ra bốn phía, hương thơm thật là dễ chịu.
Thiên Ái Nô nhẹ nhàng lắc chén rượu, hít hương thơm trong chén, nhấp một ngụm rượu, nhắm hai mắt lại mà thưởng thức một lát, xong mới uống một hơi cạn sạch, mặt giãn ra nói:
- Quả nhiên là rượu ngon!
Chợt liếc nhanh về phía Dương Phàm, thấy hắn đang nhìn mình, liền liếc nhìn hắn nói:
- Sao lại không uống?
Dương Phàm cười nói:
- Uống vào một ngụm là mất mấy trăm đồng, không nỡ uống nha!
- Đắt sao?
- Chẳng lẽ không đắt?
- Không đắt!
Thiên Ái Nô lắc đầu hơi nheo mắt nhìn hắn nói:
- Ngày trước một chén chão loãng còn nghìn vàng cũng không có được. Hôm nay một hũ rượu ngon ngàn dặm xa xôi vận chuyển đến Trung Nguyên, hai trăm ngàn đồng đắt sao? Không đắt chút nào! Uống đi! Ta lần đầu tiên cùng người khác uống rượu, cũng là lần đầu tiên gọi ngươi theo cùng ta uống rượu, chúng ta uống hết đi!
Chủ quán “Trâm túy lầu” Đông Linh bán ra một hũ rượu giá cả trên trời, trong lòng vui không kể xiết, lại thấy Diêu phu nhân tức giận bất bình, vì xoa dịu không khí, sau khi xuống khỏi khán đài liền dặn dò nhanh chóng chuẩn bị trình diễn ca múa, lúc sau một khúc nhạc cổ nổi lên, một thiếu niên người Hồ đội mũ nhọn, mặc áo đơn mỏng củangười Hồ bê môt chiếc bàn trong màu xanh biếc lên sân khấu.
Chiếc bàn tròn màu xanh biếc có đường kính ba thướcnhư một lá sen đang mở ra, trên “Lá sen” đó thiếu niên người Hồ kia liền vọt một cái giả động tác thúc ngựa mạnh mẽ, sải bước lên trên chiếc bàn đó, múa theo nhịp trống gấp gáp nổi lên.
Thiếu niên người Hồ này độ mười lăm, mười sáu tuổi, da trắng như ngọc, mũi nhọn, hắn cuốn tay áo, xoay hông, chân vừa dậm vừa nhảy, khi thì nghiêng bên này lúc nghiêng bên nọ, khi thì đá vòng, mỗi động tác đều theo tiếng trống, rất đẹp mắt, hắn có kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp, dù thế nào hai chân cũng không bước ra khỏi bàn tròn một bước.
Nnhững khách đang uống rượu nhìn thấy “Vũ điệu người Hồ” cao siêu như vậy không kìm được mà vỗ tay hoan hô.
Dương Phàm và Thiên Ái Nô vừa xem nhảy múa vừa uống rượu, cả một hũ rượu nhanh chóng bị hai người uống vơi đến một nửa. Hũ rượu nho này so với rượu thường mạnh gấp hai lần, rượu ngấm từ từ, Thiên Ái Nô lúc này dường như đã ngấm hơi men, gương mặt bình thường trắng trong như ngọc giờ hai bên má đỏ bừng giống như thoa son.
Dương Phàm từ đầu vẫn nhìn nàng uống, nhưng không thể ngờ được nàng uống rượu nhanh như thế, chả cần phải khích lệ liền làm một hơi cạn chén. Chả khác nào một nữ nhân bợm rượu, không kìm được nói:
- Không cần uống vội như vậy, rượu này tuy dịu nhưng chủ quán vừa rồi mới nói nặng gấp hai lần so với những loại rượu ngon nhất trong quán của hắn. Đừng nên uống say.
Thiên Ái Nô ôm chén trong tay bộ dạng ngây thơ chân thành mà nói:
- Một chút rượu như vậy làm sao say được. Rượu này đã mở ra, không có hầm băng để cất, không uống ngay thì một thời gian ngắn sẽ bị chua. Thôi đem nó uống hết đi.
Nàng nói xong liền nheo mắt cười nhìn Dương Phàm nói:
- Đường đường là đàn ông như thế còn không thể uống bằng một đứa con gái như ta sao?
Nàng nheo mắt nhìn về phía Dương Phàm, trong mắt dường như mơ hồ ẩn hiện một đám tơ giống như mê hoặc người khác. Dương Phàm rốt cuộc vẫn là một nam nhân còn ít tuổi, trong lòng không nhịn được giật mình giơ chén lên nói:
- Được! ta ngày thường mặc dù ko uống rượu, nhưng tin rằng tửu lượng không kém ngươi. Ngươi muốn vui đến cùng thì ta tiếp ngươi đó!
Hai bên cùng nâng chén, một lần uống một hơi cạn sạch.
Thiếu niên người Hồ Điệu múa một khúc rồi dừng lại, cả sảnh đường vang lên tiếng hoan hô. Bàn tròn xanh biếc lui ra, vài Hồ cơ lại nhẹ nhàng tiến lên sân khấu.
Hiện tại điệu múa lưu hành nhất ở Lạc Dương là điệu gì?
Đương nhiên là điệu múa xoay vòng của người Hồ “Hồ xoáy vũ”
Trong thiên hạ ai là người nhảy điệu Hồ xoáy vũ hay nhất?
Đương nhiên là nữ nhân người Hồ!
Người nào thích xem Hồ xoáy vũ ?
Tất nhiên là nam nhân!
Nam nhân ưa sắc mà.
Vì thế, sáu Hồ cơ răng trắng môi hồng dáng vẻ thướt tha vừa đi lên đài khiến cả một sảnh đường liền hoan nghênh.
Thiên Ái Nô mặc dù rượu uống không ít, nhưng càng uống hai mắt càng sáng, thấy Dương Phàm nhìn sáu Hồ cơ vừa múa vừa hát đến không chớp mắt, không nhịn được giễu cợt nói:
- Ngươi là đang nhìn người hay xem múa vậy?
Dương Phàm lấy lại tinh thần mà nói:
- Ta vừa không nhìn người mà cũng không nhìn điệu múa, hôm nay Liễu Quân Phan ở đó trước mặt mọi người khoe giàu có, nhưng làm sao mà tiến thêm bước nữa? Muốn làm thật tự nhiên mà cũng không phải dễ.
Thiên Ái Nô nhếch khóe môi lên nói:
- Hóa ra ngươi đang ở đấy mà ngồi buồn, ngươi là nam nhân nên cảm thấy khó chứ với ta mà nói dễ như trở bàn tay!
Dương Phàm nói:
- Cao nhân có diệu kế gì?
Thiên Ái Nô cầm chén rượu trong tay uống cạn một hơi, nhẹ nhàng đặt chén xuống bàn nói:
- Ngươi xem ta!
Rồi nhẹ nhàng hất vạt áo đi ra ngoài.
Dương Phàm không biết nàng định đi đâu. Thiên Ái Nô một bước tiến thẳng lên khán đài. Tất cả khách đang uống rượu đột nhiên chấn động, biết vị nữ khách này uống đến cao hứng muốn lên đài múa rồi.
Vừa rồi có vài khách uống rượu đã nhìn được dung nhan của nàng, thấy nàng xinh đẹp lay động lòng người, kiều diễm dịu dàng, giống như đóa hoa trước gió. Nếu nói về dung mạo, Hồ cơ trên đài cũng có điểm khác biệt, nhưng so với nàng rõ ràng còn kém vài phần. Thêm nữa các khách nhân chỉ biết ở gian phòng đó có nữ nhân ra tay hào phóng, bây giờ mới nhìn thấy rõ dung mạothật của nàng.
Hồ cơ ca múa thì ngày nào cũng có thể tới xem, chứ nữ nhân giàu có, gia đình đàng hoàng, ra tay hào phóng như vậy, nếu không phải hôm nay nàng uống rượu say, làm sao được xem nàng múa hát. Cả đám khách uống rượu liền trầm trồ khen ngợi. Lúc nãy vừa mới được xem một màn tranh đấu, giờ lại được xem người thắng cuộc biểu diễn múa, hôm nay đến đây thật không uống công.
Sáu Hồ cơ kia vừa thấy vị nữ khách cao hứng mà đi lên đài, liền rất hiểu ý múa lui về phía sau chừa lại một chỗ trống lớn. Thiên Ái Nô dường như hơi say rượu, chân bước không vững. Dương Phàm nhìn không khỏi lo lắng. Thiên Ái Nô đứng thẳng lên quay lại dịu dàng nhìn hắn, đôi lông mày nhướng lên, bộ dạng hưng phấn, không nói gì khẽ cười thật đáng yêu.
Nàng theo nhịp trống hơi chuyển động đung đưa thân mình chờ khúc nhạc tiếp theo. Điệu Hồ xoáy vũ này nhạc đệm tiết tấu thanh thoát, mạnh mẽ, có lực là do trống Hạt (Trống Hạt: thuộc tộc người Hung Nô thời xưa, sống ở phía nam tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc), cái mõ và nhạc cụ gõ tạo nên. Bên cạnh sân khấu nhạc công thấy khách nhân lên khán đài cũng cảm thấy hứng thú, ngay lập tức dạo một khúc nhạc, nhạc khúc Hồ xoáy vũ một lần nữa tấu lên.
Nghe theo tiếng đàn, tay dựa theo tiếng trống.
Tiếng đàn vang lên một tiếng, Thiên Ái Nô giơ hai tay lên cao.
Tay áo đổ xuống lộ ta nửa cánh tay trắng ngần khiến mọi người thấy rõ cánh tay mảnh mai, trắng ngần động lòng người, cả thân mình Thiên Ái Nô như tuyết bay trong gió, bắt đầu múa.
Bởi vì động tác đẹp, lòng người theo điệu múa mà phiêu nhẹ như bay.
Thiên Ái Nô khi thì giống như đóa hoa tuyết trong không trung phiêu diêu, khi thì như cành cây rung rinh trong gió, đường cong trên cơ thể đẹp mê người. Trong khi múa xoay tròn, vẻ đẹp của nàng hiện ra hoàn mỹ.