Bé Con Ba Tuổi Rưỡi Được Bảy Anh Trai Cưng Chiều

Chương 33

Chuyện này cũng không thể trách Tô Bắc được, lúc nhỏ cậu bị anh ba giả làm ma dọa cho một trận, đã để lại bóng ma tâm lý cho cậu, sợ ma từ đó cho đến nay.

Nhưng mà…

Để bảo vệ em gái của mình, cậu cần phải vượt qua nó.

Tô Bắc âm thầm hạ quyết tâm, sau này phải mua mấy bộ phim ma xem, cậu nhất định phải vượt qua!

"Anh, chúng ta có thể đem chuyện của Thạch Đại nói cho..." Tiểu Tinh Tinh gãi gãi đầu, trong lúc nhất thời không biết nên diễn đạt như thế nào: "Ừm... Chính là một người rất lợi hại, để họ giúp một tay được không?"

Vì Thạch Đại là một người vĩ đại, nên họ sẽ giúp đỡ chứ?

Không có lý do gì mà chị Thạch Đại phải chịu đựng sự bất bình này một cách vô ích được.

Tô Bắc cẩn thận suy nghĩ, anh cả ở bên kia hẳn là có quen biết một ít người ở phía trên, nhưng hiện tại anh cả đã cho cậu vào danh sách đen rồi...

Tô Bắc cụp mắt xuống, bắt gặp ánh mắt mong đợi của Tiểu Tinh Tinh, cậu hắng giọng nói: "Đương nhiên có thể, lát nữa anh sẽ bảo Đường Ứng gọi điện thoại cho anh cả, anh cả chắc chắn sẽ có cách."

Kỳ thật nếu tìm anh ba sẽ nhanh hơn, nhưng từ khi em gái họ mất tích thì anh ba tung tích không rõ, mỗi lần gọi điện cho anh ba đều không liên lạc được.

Tô Bắc vừa nói vừa hỏi nhân viên bên cạnh: "Đường Ứng đâu rồi?"

"Cậu ấy đang ăn cơm, lát nữa sẽ đến đây ngay thôi."

"Ừm."

Tiểu Tinh Tinh cong mày nói: "Oa! Cảm ơn anh trai!"

Tô Bắc rất thích cảm giác được em gái tôn sùng.

Nếu không phải các anh trai của cậu đều đang gặp khó khăn vì sự mất tích của em gái, cậu đã muốn độc chiếm em ấy cho riêng mình rồi QAQ.

Sau khi cơm nước xong Đường Ứng đi tới đã bị Tô Bắc nhờ gọi điện thoại cho gọi Tô Tu, anh cả nhà họ Tô, Tô Tu hiện tại đã hai mươi lăm tuổi, phụ trách nhà họ Tô, dưới sự lãnh đạo của anh ấy, nhà họ Tô đã trở nên ngày càng lớn mạnh và có chỗ đứng ở nước ngoài. .

Đường Ứng gọi: "Bíp - bíp - bíp -" Sau ba tiếng bíp, bên kia bắt máy, một giọng nam trầm lạnh lùng truyền đến: "Alo? Đường Ứng?"

"Anh Tô!" Đường Ứng hét lên: "Anh Bắc có chuyện muốn nói với anh."

Nói xong, Đường Ứng đưa điện thoại cho Tô Bắc, Tô Bắc vẫn có chút sợ hãi, nhưng nhìn vào ánh mắt tin tưởng của em gái, cậu bình tĩnh trả lời điện thoại: "Alo? Anh cả."

"Có việc gì thì nói nhanh lên."

Giọng điệu của Tô Tu so với lúc trước thì càng lạnh hơn, hiển nhiên là không muốn cùng cậu nói nhảm.

Tô Bắc tức giận, bình thường nhất định sẽ cùng anh cả cãi nhau một trận, nhưng hôm nay...

Cậu sẽ không.

"Anh cả, em đã tìm thấy em gái của chúng ta rồi."

Tô Bắc thành thật nói.

Tô Tu cười lạnh: "Đây là lần thứ năm trong năm nay cậu nói chuyện này với anh rồi."

"Tô Bắc, cậu có thể giúp anh bớt phiền phức được không? Cậu có thể dẫn người đi xét nghiệm ADN trước rồi hãy gọi điện cho anh được không? Anh rất bận."

Bốn lần trước, Tô Tu bỏ công việc lao tới, nhưng khi xét nghiệm ADN xong, đó không phải là em gái anh.

Anh thực sự mệt mỏi rồi, Tô Bắc, cậu không thể sử dụng bộ não trân quý của mình sao?

Tô Bắc:...

Tô Bắc muốn mở miệng phản bác, trước đây những người đó đều mang theo giấy tờ giám định giả, cậu cho rằng là thật... Sở dĩ cậu tìm anh cả chủ yếu là vì từ đáy lòng cậu dựa dẫm vào anh ấy.

Cậu cảm thấy anh cả của mình là đấng toàn năng, có thể xác định được tính xác thực của giấy tờ giám định.

"Lần này em đã cùng em ấy làm giám định, đó là sự thật."

Dừng một chút, Tô Bắc đưa điện thoại cho Tiểu Tinh Tinh: "Bé ngoan, đây là anh cả, em có muốn chào hỏi anh cả không?"

Vừa rồi Tiểu Tinh Tinh cũng nghe được giọng nói của Tô Tu, trong lòng có chút khẩn trương, nhưng vẫn nhẹ giọng gọi: "Anh cả."

"Em là Tiểu Tinh Tinh đây."

Giọng nói của tiểu gia hỏa nhỏ nhẹ mềm mại như lông vũ nhẹ nhàng lướt trên mặt nước, khiến trái tim Tô Tu thắt lại.

Anh vô thức nắm chặt điện thoại: “Cậu thật sự đã cùng em ấy làm giám định sao?”