“Đứng dậy đi.” Khương Chiếu mặc long bào màu vàng nhàn nhạt nói. Bên cạnh ông ta dắt theo một bé gái trắng mềm được áo choàng bao lại chỉ cao đến eo của ông ta. Bước chân của bé gái rất nhỏ nhưng Khương Chiếu không hề mất kiên nhẫn, nhàn nhã phối hợp với bước chân của cô bé, ngước mắt đánh giá xung quanh.
Huyền Mão không cần nhìn kỹ cũng có thể biết được thân phận của bé gái này, Hoàng đế không có nhiều con cái, trước sau chỉ có hai trai một gái, mà người được sủng ái nhất chính là công chúa nhỏ, bé gái nhỏ tuổi trước mặt này vừa hay phù hợp.
Khương Chiếu dừng lại trước cửa cung, liếc qua cánh cửa khép hờ, trầm ngâm nói: "Khảo hạch diễn ra thế nào rồi?"
“Đã là vòng cuối cùng, nửa nén hương nữa là có thể kết thúc.” Huyền Mão đáp lại, trong lòng đột nhiên có chút bất an. Hoàng đế chưa từng can thiệp vào cuộc khảo hạch thăng cấp của Ám Vệ Doanh, hôm nay lại đích thân đưa công chúa tới. Chẳng lẽ là muốn tuyển chọn ám vệ cho nàng?
Công chúa nhỏ còn chưa tới mười hai tuổi, theo quy củ còn chưa đến lúc có thị vệ. Nhưng ở một nơi như Ám Vệ Doanh, ngoại trừ ám vệ còn có cái gì?
Vô số ý nghĩ lóe lên trong lòng Huyền Mão. Mà lúc này trong cung điện im lặng, tiếng đánh nhau lại vang lên, thanh âm còn lớn hơn trước. Khiến cho Khương Chiếu không khỏi nghiêng đầu liếc nhìn vào bên trong, Khương Chiếu bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt, khẽ cau mày. Ánh mắt lạnh lùng quét qua khuôn mặt núp dưới mặt nạ sắt của Huyền Mão.
Giọng nói bên ngoài không lớn, nhưng những ám nô bên trong đều đã trải qua huấn luyện, giác quan cực kỳ nhạy bén, đương nhiên nghe ra được người bên ngoài chính là hoàng thượng.
Đây không còn chỉ là một cuộc khảo hạch thăng cấp thông thường nữa. Hoàng thượng ở gần đó, chỉ cần ngươi có thể nổi bật giữa đám đông, làm sao có thể không có tiền đồ? Dẫu sao cũng mới chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, hoàn toàn không thể cưỡng lại sự cám dỗ này, nhưng không thể phủ nhận rằng phương pháp này đích thực hữu dụng.
Trong sân đột ngột đánh nhau dữ dội làm cho Mục Diễn tay chân rối loạn, vết thương trên người hắn chưa lành, dựa vào trượng gỗ trống đỡ mới có thể đứng vững, công lực không bằng một phần mười so với ban đầu, hành động cũng chậm chạp hơn. Một hoặc hai người tấn công hắn còn có thể chống đỡ, nhưng nếu dốc toàn lực tấn công hắn chỉ có con đường chết.
Nhưng hắn không được phép lựa chọn, chỉ có thể chống cự.
Khương Linh nhìn qua cánh cửa đang khép hờ, từ xa chỉ thấy một bóng lưng đang cầm trượng gỗ, nàng đang định đi thêm hai bước nữa thì bị Khương Chiếu gọi lại: "A Linh, quay lại, bên trong rất nguy hiểm."
“Có phụ hoàng ở đây, bọn họ không dám đả thương con đâu.” Khương Linh ngẩng đầu, lông mày nhíu lại, vừa nói vừa kéo ống tay áo của Khương Chiếu: “Phụ hoàng dẫn con vào trong đi, A Linh còn chưa bao giờ được xem sát hạch ám vệ."
“Không được.” Khương Chiếu cau chặt mày, không chút do dự từ chối yêu cầu của nàng.
Ông ta tất nhiên biết mức độ tàn nhẫn của cuộc sát hạch thăng cấp. Vòng ám sát cuối cùng không chết thì cũng bị thương, vô cùng đẫm máu. Mấy ngày nay A Linh vốn đã không ngủ yên giấc, nếu thực sự để cho con bé xem, e rằng sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Giọng điệu của Khương Chiếu hơi dịu lại, an ủi nói: "Ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ một nửa nén hương. Người cuối cùng có thể đi ra, sẽ làm ám vệ cho con, thế nào?"
Ai có thể đảm bảo rằng Mục Diễn đang ở trong đó? Khương Linh chỉ đang cố gắng thử vận may mắn, nàng chỉ biết rằng Mục Diễn đang ở trong Ám Vệ Doanh, nhưng nàng không biết tình hình của hắn bây giờ như thế nào, vì vậy đương nhiên nàng sẽ không đồng ý một cách dễ dàng.
"Không được, phụ hoàng đã đồng ý với con sẽ cho con tự mình lựa chọn. Người không thể nuốt lời được."
Nàng nhìn nhìn Khương Chiếu đăm đăm, trong mắt đọng một tầng hơi nước, như thể nước mắt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Trái tim Khương Chiếu mềm nhũn, ngồi xổm xuống giúp nàng quấn chặt áo choàng, kiên nhẫn giải thích: "Ta không nói là không cho con chọn, nhưng thân phận của ám nô bên trong vốn ti tiện, không đủ để bảo vệ con. Vậy phụ hoàng sẽ gọi hết tất cả ám vệ qua, để con tự mình chọn một người, được không?"
Khương Linh không hiểu sự khác biệt giữa ám vệ và ám nô, cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, đang định đồng ý thì đột nhiên nghe thấy tiếng có vật gì rơi xuống đất một cách nặng nề từ trong cung điện, nghe có vẻ ở rất gần nàng.
Thị vệ đã ngăn lại xung quanh họ, Khương Linh chỉ có thể nhìn qua khe hở, có một bóng người nằm trên con đường đá đối diện với cửa cung điện. Trong tay hắn vẫn cầm trượng gỗ, chỉ là hai tay muốn chống gậy bò lên nhưng hai chân vô lực không nhúc nhích được, căn bản là dùng sức cũng không được.
Một đao sắc bén xuyên qua không trung ở phía sau, hắn nhếch nhác lăn qua tránh, vung trượng bằng gỗ dính máu đỡ lấy, khuôn mặt quen thuộc có chút xanh mét đập vào mắt, Khương Linh sững sờ, vô thức nói: “Dừng tay!"
“A Linh?” Giọng nói Khương Chiếu mang theo ý thăm hỏi, thân hình Khương Linh lập tức cứng đờ, che giấu vẻ lo lắng trong mắt, mím môi nói: “Phụ hoàng, nhi thần muốn chọn một người trong số những người này. Người bảo bọn họ dừng lại, được không?”
Khương Chiếu ngẩn ra, ánh mắt đảo qua bóng người trong điện, ông ta khẽ thở dài: "A Linh, bọn họ chỉ là ám nô."
Thân phận và thực lực của ám nô cùng ám vệ có sự khác biệt lớn, theo suy nghĩ của ông ta, những ám vệ theo hầu bên cạnh A Linh đương nhiên là thực lực càng cao thì càng tốt, những ám nô này vốn không đủ tư cách xuất hiện trước mặt nàng. Nhưng A Linh vốn lương thiện, nếu thực sự để những người này chết dưới mí mắt nàng, e rằng sẽ nàng sẽ rất khó chịu.
“Phụ hoàng, nhi thần không để ý.” Khương Linh lắc lắc cánh tay của Khương Chiếu, mềm giọng cầu xin: “Không phải phụ hoàng vừa nói sẽ để nhi thần chọn một người trong số những người này sao? Nhi thần đã nghĩ xong rồi, phụ hoàng không thể nuốt lời.”
Khương Chiếu cảm thấy rất bất đắc dĩ, xoa xoa tóc của nàng, nâng tay dừng cuộc khảo hạch lại: "Vậy được rồi, con chỉ có thể chọn một người."
Hai mắt Khương Linh sáng ngời, vui vẻ nói: "Một người là đủ."
Nhìn thấy nàng lại nở nụ cười, tâm trạng của Khương Chiếu cũng tốt lên không ít, dắt nàng bước vào trong điện.
Mấy chục bóng người từ mọi ngóc ngách hiện ra, xếp hàng giữa sân, trong mắt không giấu nổi sự phấn khích, ánh mắt như thiêu đốt nhìn vào bóng dáng nhỏ bé kia.
Mục Diễn chống trượng gỗ đứng cuối, toàn thân bê bết máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Hắn thở hổn hển đầy khó nhọc, thấy cảm kích vì cơ hội sống được mang đến trong giây phút cuối cùng này.
Thẳng cho đến khi trước mắt hắn hiện lên một bóng dáng nhỏ xinh màu hồng, chỉ vào hắn nói: "Phụ hoàng, con chọn hắn."
Nàng đang cười… là đang cười với hắn sao?