Hoàng Tử Cát Tường

Chương 5

Chương 5
Mấy cây củi, một đám lửa, khiến cho bóng đêm giữa núi rừng vài phần quang minh.

Hách Thiên Hương cố gắng sát vào bên đống lửa, cố gắng đem y phục nửa ẩm ướt trên người mình hơ cho khô. Hoàn hảo bây giờ là tháng năm, nhiệt độ cực kỳ thoải mái, nếu không nàng hôm nay rơi trong nước hồ, làm sao không sinh bệnh được. Vốn tính toán cầm ngọc bội rồi cùng Vụ Tịch tách ra, nhưng thứ nhất nàng sợ lạc đường lần nữa, thứ hai ở giữa núi rừng nhiều người luôn tốt hơn, cho nên vẫn là ở cùng nhau.

“Hmm…” Lại một cái ngáp từ trong miệng bật ra, nàng giơ tay lên dụi dụi hai mắt. Mặc dù nàng rất muốn ngủ, nhưng lại vừa không muốn để quần áo ướt sũng ngủ.”Uy, chúng ta hàn huyên một chút đi.” Hách Thiên Hương hướng về phía Vụ Tịch cũng đang ngồi bên cạnh đống lửa nói. Nếu lại ngồi buồn bực không lên tiếng như vậy, chỉ sợ không đến một lát sau nàng liền ngủ mất.”Hàn huyên? Ngươi muốn hàn huyên cái gì?” Đôi mắt nửa mở (thế này thì thành ti hí mắt lươn a? Không được, quá mất hình tượng đi), Vụ Tịch cười nhạt hỏi. So với vẻ chật vật của nàng, hắn lộ ra vẻ quá mức thanh thản.

“Tùy tiện cái gì cũng có thể a.” Dù sao nàng chỉ muốn hàn huyên tới khi xiêm y trên người hơ khô thôi.

Hắn khẽ nâng đôi mắt, xuyên thấu qua ánh lửa nhìn nàng, “Vậy thì hàn huyên một chút ngươi tại sao phải một mình đi đường núi đi.” Cô gái bình thường, nhất định sẽ không ở dưới tình huống không có bạn đồng hành mà qua sơn đạo.

“Đây là vì có thể mau chút đến Hà Nam.” Đi quan đạo cần mười ngày, mà đi sơn đạo, chỉ cần ba ngày mà thôi. Vừa nói, Hách Thiên Hương vừa vất mấy cây củi vào đống lửa, ngọn lửa thoáng chốc lại tràn đầy.

“Ngươi đến Hà Nam có việc gấp?” Hắn suy đoán.

“Cũng không phải.” Nàng duỗi ra ngón tay lung lay thoáng một cái, “Thật ra thì mục đích thực sự của ta là Lạc Dương, chỉ bất quá trước khi đến Lạc Dương, phải đi qua Hà Nam thôi.”

Lạc Dương sao… Môi mỏng mấp máy, Vụ Tịch bất động thanh sắc hỏi: “Đi Lạc Dương, vậy hẳn là còn tới hai mươi ngày lộ trình đi.”

“Đúng vậy a, cho nên ta vô luận như thế nào, cũng phải trước mùng 10 tháng sau tới Lạc Dương.” Hách Thiên Hương nghiến nghiến quai hàm, biểu hiện quyết tâm thề đến Lạc Dương của mình.

“Tại sao cần phải trước mùng 10, có nguyên nhân gì sao?” Hắn ra vẻ tò mò hỏi.

“A? Không thể nào, ngươi không biết?” Vẻ mặt nàng nhìn hắn, mười phần giống như đang nhìn một dã nhân núi rừng.

“Biết cái gì?” Mặc dù biết rất rõ ràng đáp án nàng sẽ nói ra miệng, nhưng hắn vẫn làm bộ như hồ đồ hỏi. (Haizz~~~ tỷ sẽ có ngày bị ca đùa chết)

“Đại hội võ lâm a! Năm năm một lần đại hội võ lâm mùng 10 đầu tháng sau cử hành ở Lạc Dương, đừng nói ngươi không biết.” Hách Thiên Hương vung tay múa chân reo lên. Mệt hắn còn là một người học võ, lại ngay cả chuyện lớn như thế cũng không biết.

“Thì ra còn có chuyện như vậy a.” Hắn thản nhiên mỉm cười một cái nói, “Ta không thường ra khỏi nhà, cho nên đối với chuyện trong chốn võ lâm không rõ lắm.” Một câu nói đơn giản, coi như là giải thích.

“Nha.” Nàng gật đầu, coi như là đón nhận giải thích của hắn. Nghĩ trước kia lúc nàng ở Hách gia, đối với đại sự trong chốn võ lâm cũng biết rất ít. Cũng là hai tháng này hành tẩu giang hồ, nghe được không ít tin đồn lớn nhỏ đủ cả. Mà để cho nàng cảm thấy hứng thú, chỉ có đại hội võ lâm lần này. Bây giờ Minh Chủ Dương Vạn Bưu đã liên tục hai năm đoạt được đầu khôi, cho nên không ít người vô sự rối rít suy đoán, lần này tỷ võ, Dương Vạn Bưu rất có thể chiến thắng lần nữa.

“Ngươi rất muốn tham gia đại hội võ lâm sao?” Yên tĩnh giữa núi rừng, thanh âm trong trẻo của Vụ Tịch kia phá vỡ trầm mặc ngắn ngủi. Hắn nhìn vẻ mặt hưng phấn của nàng, không khỏi hỏi.

“Đó là đương nhiên.” Nàng giơ cằm lên. Thật vất vả rời đi Hách phủ, nếu không hảo hảo lĩnh hội kiến thức một phen, chẳng phải là lãng phí cơ hội khó có được này?

“Vậy —— ngươi muốn làm Minh chủ võ lâm sao?” Hắn ngó chừng nàng, mang theo một tia tìm tòi không dễ dàng phát giác.

Cằm rụng!

“Làm sao có thể!” Hách Thiên Hương cau đôi mi thanh tú, “Ta cũng không phải ấm đầu, làm sao muốn làm cái gì Minh chủ võ lâm phiền muốn chết kia a?”

“Nhưng rất nhiều người muốn làm Minh chủ võ lâm đâu.” Trong ngọn lửa, nụ cười của hắn lộ ra vẻ có chút mơ hồ, có chút làm cho người ta cách xa ngàn dặm.

“Tại sao?”

“Bởi vì trong giang hồ, rất nhiều người muốn danh, muốn lợi, mà thành Minh chủ võ lâm, thì là một cái đường tắt thật lớn. Dù sao, một khi ngồi lên vị trí này, vậy thì toàn bộ võ lâm, liền chỉ có người này như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.” Thật ra thì, tranh danh đoạt lợi, làm sao dừng lại trong giang hồ đâu…

Hách Thiên Hương bĩu môi, “Không có hứng thú.” Muốn danh muốn lợi, nàng sớm sẽ không rời khỏi Hách gia, trong mắt nàng, những thứ kia căn bản là căn nguyên của phiền toái. Nhìn cha mỗi ngày bận rộn không xong chuyện, nàng đã cảm thấy thừa kế gia nghiệp quả thực là một cơn ác mộng, “Ta chỉ tính đi tham gia náo nhiệt, thuận tiện xem một chút trong chốn giang hồ võ công của những người nổi danh đến tột cùng là xuất thần nhập hóa như thế nào.” Mặc dù bản thân nàng võ công quá tệ, nhưng này không có nghĩa là nàng không có lòng “khiêm tốn học giỏi”.

Trong lúc nói chuyện, xiêm y trên người Hách Thiên Hương cũng đã khô vài phần. Đôi tay đã sớm để xuống một đầu tóc dài, nàng hỏi ngược lại: “Còn ngươi? Ngươi muốn làm Minh chủ võ lâm sao?”

“Ta?” Hắn tức cười cười một tiếng, chỉ chốc lát sau sắc mặt lại lạnh xuống, “Nếu ta nói, ta đối với vị trí Minh chỉ võ lâm tình thế bắt buộc, ngươi cảm thấy thế nào?”

Xì! (Xí ~~~~~)

Lần này đổi thành Hách Thiên Hương cười ra tiếng, “Ngươi a…” Ánh mắt nàng mang một tia thương cảm nhìn hắn. Lấy nội lực của hắn, cho dù bản thân võ công tinh diệu, cũng khó làm Minh chỉ võ lâm đi. (Khinh nhau quá thể a. Để rồi xem. Hồi sau sẽ rõ a)

Vụ Tịch rũ đôi mắt xuống, “Ngươi không tin?”

“Lúc trước ngươi còn không biết chuyện đại hội võ lâm này, trong nháy mắt ngươi lại nói muốn làm Minh chủ võ lâm, thật không biết ngươi nghĩ như thế nào!” Nàng vừa nói, vừa ngáp một cái. Hàn huyên nhiều lắm, buồn ngủ đánh tới.

“Có lẽ bởi vì hướng về phía ngươi, rất dễ nói thật ra đi.” Hắn nhẹ ngữ nói. Làm như lầm bầm lầu bầu, lại như nói cho nàng nghe.

“Là sao?” Nàng không để ý lắm trả lời, thuận tiện sờ sờ xiêm y cơ hồ đã khô trên người. Tệ thật, nàng thật… thật là có chút muốn ngủ.

“Đã muốn ngủ chưa?” Hắn nhìn thấu tâm tư của nàng.

“Ừ.” Nàng gật đầu, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền, “Đợi lát nữa ta ngủ thϊếp đi, ngươi không được khinh bạc ta.” Để phòng ngừa vạn nhất, vẫn là phải nói.

“Khinh bạc?” Hắn bật cười một tiếng, “Ta sẽ không.” Hắn còn nhiều cô gái có thể lựa chọn, cần gì phải khinh bạc người khác. (Cái này ta chẳng chắc a, biết đâu người muốn thì không khinh, người không muốn ca lại cứ thích rờ lần rờ mò thì sao?)

Chiếm được trả lời muốn nghe, Hách Thiên Hương nhanh chóng ngủ. Chỉ chốc lát sau, liền truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Thân hình cao to chậm rãi đứng lên, Vụ Tịch từ đống lửa đi đến bên cạnh Hách Thiên Hương (định làm gì????? Thích làm gì thì làm đi!!! Hắc hắc). Gương mặt trái xoan (nguyên văn là “gương mặt trứng ngỗng”, há há, QT ca ca có những từ hảo kì quái ta), ở ánh lửa chiếu rọi bị nhiễm một tầng hồng. Năm ngón tay thon dài trắng nõn khẽ vươn ra, tay phải của hắn định trên cổ nàng, như đang ngẫm nghĩ, cũng tựa như đang đánh giá. Một lúc lâu sau, vốn là động tác bấm biến thành khẽ vuốt, hắn nhẹ đυ.ng vào gương mặt non mịn một cái, “May mắn, công lực của ta chưa khôi phục, nếu không… ngươi muốn không chết cũng khó khăn đâu.” (thôi đi, muốn ăn đậu hủ con gái nhà người ta mà cứ ngụy biện) Nụ cười nhạt nhẽo, nhưng lộ ra thâm trầm làm cho người ta khó có thể suy nghĩ. Mà nguyệt, càng thêm mông lung.

Kinh thành

Chìm trong bóng tối của mật thất, một thanh niên người đầy quý khí khuôn mặt tức giận, đốt ngón tay nắm đến rung động.

“Ngươi nói, nhiều người như vậy đi cướp một người, lại vẫn thất bại?!” Âm u khẩu khí, làm cho người ta cả người run lên.

“Chủ… Chủ tử bớt giận!” Người áo đen vội vàng quỳ xuống.

“Nhớ trước khi ngươi lên đường hứa gì với ta chứ? Nói lần này tuyệt đối sẽ không thất bại.” Vốn tưởng rằng cho dù không thể chặn lại người nọ, ít nhất cũng sẽ làm hắn bị thương, nhưng thiên toán vạn toán, lại không nghĩ qua đối phương sẽ chạy trốn.

“Nhớ rõ.” Người áo đen gật đầu, “Chỉ là thuộc hạ chưa từng nghĩ qua thủ hạ của người nọ chính là năm thị vệ võ công cao như thế.”

“Hừ!” Người trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cũng đã biết, ta tốn bao nhiêu thời gian, mới tra được lộ tuyến xuất kinh của hắn, lại tốn bao nhiêu thời gian mới biết được hắn lần này đi ra ngoài chỉ dẫn theo năm thị vệ. Hơn nữa hắn bây giờ còn mang thương thế, nhưng ngươi… ngươi…” Nói đến phần sau, đã tức giận khó thở. Một đại cơ hội tốt, liền bị lãng phí như thế.

“Lần sau thuộc hạ tuyệt đối sẽ bố trí càng thêm cẩn thận.”

“Ngươi cho rằng ngươi còn có lần sau sao?”

“Xin chủ tử cho thêm cơ hội đền công chuộc tội.” Người áo đen mãnh liệt dập đầu, như là không có chút cảm giác đau đớn, tùy ý để máu tươi rơi giọt trên mặt đất.

Người trẻ tuổi hơi trầm ngâm chốc lát, “Lúc ấy, người nọ như thế nào chạy trốn?”

Người áo đen suy nghĩ một chút nói, “Vốn là người nọ vẫn đợi ở trong nhuyễn kiệu, bất quá, không biết sao, sau lại cùng một cô gái xa lạ trốn vào trong rừng rậm.”

Nữ nhân? Người trẻ tuổi sửng sốt! Hắn biết, người nọ từ trước đến giờ không thích cùng nữ nhân ở cùng một chỗ, “Ngươi nói là thật?”

“Hoàn toàn là thật.”

“Vậy ngươi —— nhìn rõ diện mạo nàng kia không?” Hắn suy nghĩ một chút.

“Chỉ thấy bóng lưng đối phương, lúc ấy thuộc hạ mặc dù muốn xông qua, nhưng lại bị thị vệ của hắn chắn đường.”

“Phế vật vô dụng!” Người trẻ tuổi trợn mắt nhìn người áo đen còn quỳ trên mặt đất một cái.

Người áo đen không nói, chỉ mím môi.

“Chuyện lần này, ngươi không có kinh động đến chỗ Nhị ca đi.”

“Không có, nếu chủ tử đã phân phó, thuộc hạ đương nhiên đều nghe theo mà làm.”

“Ừ.” Người trẻ tuổi gật đầu, “Nhị ca khôn khéo, chuyện này chỉ sợ cũng dấu diếm không được bao lâu, bất quá có thể lừa gạt được nhất thời rồi nói sau, ta đây cũng là vì hắn, nếu hắn hạ thủ không được, vậy để ta giúp hắn hạ thủ.” (Uầy, sao mà có lắm thằng cứ thích ngụy biện thế nhờ) Gương mặt tuấn mỹ giương lên một trận sát khí, “Được rồi, ngươi toàn lực tìm tung tích người nọ, nếu lần sau động thủ còn không lấy được tính mạng hắn, vậy ngươi liền mang đầu tới gặp!”

Người trẻ tuổi phất phất tay áo, xoay người đi ra khỏi mật thất.

“Thuộc hạ hiểu.” Người áo đen cúi đầu.

Hắn… Cũng chỉ là một con cờ trong tay chủ tử mà thôi. Nô tài, nói cho cùng cũng chỉ nô tài để chủ tử định đoạt.