Chương 13
Nha môn, thú vị!“Nói! Ngươi đến tột cùng là người phương nào, vì sao phải quấy rối hiện trường chọn rể?” Trong địa lao nha môn, Quý lão gia —— Quý Đức tỏ ra uy quyền, một mình thẩm vấn Vụ Tịch. Mà bên cạnh hắn, lại càng có nhiều quan quân vây xung quanh, bảo vệ an toàn cho vị Huyện lệnh của huyện An Dương này.
“Quý Đức, Huyện lệnh huyện An Dương, tiền nhiệm đã bảy năm rưỡi, mặc dù không có công lớn, nhưng lại cũng chưa từng có lỗi nặng, đúng không?” Đứng trong phòng giam, Vụ Tịch đứng chắp tay, gương mặt thanh tú theo thói quen nở nụ cười.
“Hồ nháo, nhìn thấy bổn quan, chẳng những không quỳ, lại còn gọi thẳng tục danh bổn quan, phải bị tội gì.” Quý Đức quát to một tiếng, trong huyện An Dương, đây là lần đầu tiên có người ở trước mặt hắn bày ra tư thái như thế, huống chi, người này nhìn qua bất quá là thiếu niên chưa dứt sữa.
“A, thú vị!” Vụ Tịch cười nhẹ một tiếng, tiếng cười nhẹ nhàng, trong địa lao yên lặng, có vẻ càng vang dội, “Quý Đức, ngươi thật muốn biết ta là ai không?” Hắn nâng mắt nhìn đối phương, nhàn nhạt hỏi.
“Ngươi ——” Quý Đức nghẹn họng. Không biết tại sao, hắn đột nhiên có loại cảm giác hoảng hốt. Mà bon quan binh bên cạnh hắn thì vẻ mặt đề phòng, bất quá không có phân phó của Huyện lệnh đại nhân, bọn họ cũng không dám tùy tiện tiến lên đối thiếu niên trước mắt này động thủ.
Huống chi, mới vừa rồi thiếu niên này trong nháy mắt đem một quả cầu đồng lớn như thế bóp nát thành nhiều mảnh nhỏ, bọn họ lại không phải sống đủ rồi, tự nhiên là có thể không động thủ, liền không động thủ.
“Thanh nhược thần lộ, nùng nhược Tịch Vụ.” (Câu này nghĩa là ‘trong như sương buổi sáng, đặc như sương mù ban đêm’. Nhân đây, tên Tịch Vụ ca nghĩa là ‘sương mù buổi chiều tà’… thảo nào ca thật là lạnh quá đi) Thanh ngâm thanh thúy, chậm rãi, Vụ Tịch ngó chừng Quý Đức nói, “Bảy năm trước, Quý Huyện lệnh tiền nhiệm không bao lâu, ta đã từng tới nơi này, ngươi quên ta sao?”
Bảy năm trước… Quý Đức sửng sốt. Bảy năm trước, đã từng tới nơi này, mà hắn vừa nhớ lại, lúc ấy chỉ có Hoàng Thượng vi phục xuất tuần, thập tam Hoàng tử cùng theo bên cạnh Hoàng Thượng.
Thanh nhược thần lộ, nùng nhược Tịch Vụ… Đây là lời đề từ lúc ấy Hoàng thượng viết cho thập tam hoàng tử.
“Ngươi… Ngươi là…” Mồ hôi lạnh chợt toát ra, Quý Đức không dám tin nhìn thiếu niên trước mắt, đồng thời cố gắng nhớ lại diện mạo bảy năm trước của thập tam hoàng tử.
Năm đó thập tam hoàng tử mới có mười hai tuổi mà thôi, mặc dù còn nhỏ, nhưng đã mơ hồ có thể thấy được ngày sau sẽ tuấn mỹ. Mà bây giờ, gương mặt thiếu niên này thì…
“Hay là ta nên nói cặn kẽ hơn chút, huyết như ý của ngươi (Ngọc như ý đỏ như máu)… còn đầy đủ chứ?” Vụ Tịch tiếp tục nói.
Mồ hôi lạnh trên trán Quý Đức càng thêm lợi hại. Huyết như ý này, là bảo bối năm đó hắn thật vất vả mới tìm được, nhưng bởi vì làm gai mắt thập tam hoàng tử, cho nên bị buộc đánh nát, mà chuyện này, không có mấy người biết. (Các nàng có nhớ là Tịch ca ghét màu đỏ không? Vì nó giống màu máu í mà. Nhắc đến chuyện này thiệt thương ca quá cơ)
“Hạ quan tội đáng chết vạn lần, mong thập tam hoàng tử tha thứ!”
Thân thể nhỏ bé, Quý Đức quỳ xuống, mà bọn quan sai bên cạnh hắn vừa thấy loại tình cảnh này, cũng vội vàng quỳ xuống.
Đương triều thập tam hoàng tử a, cũng không phải là người bọn họ có thể chọc vào.
“Chuyện lần này, ta không muốn làm lớn chuyện, cho nên về thân phận của ta, cần nghiêm mật giữ kín.” Vụ Tịch liếc người quỳ gối trước mặt nói.
“Dạ!” Quý Đức trả lời.
“Còn nữa mau mau thả nữ tử bị đưa đi cùng ta ra.”
“Cái này đương nhiên… Đương nhiên!”
“Còn nữa…” Hắn suy nghĩ một chút, “Không được tiết lộ thân phận của ta, nhớ kỹ, ta chỉ là một nhân sĩ giang hồ bình thường, tên là —— Vụ Tịch. Nếu có người nào tiết lộ, chính là tội mất đầu.”
“Hạ quan hiểu!” Quý Đức ý vị gật đầu, xem ra lần này cũng không chọc thập tam hoàng tử tức giận gì.
“Còn có chính là, Quý Huyện lệnh, phiền ngươi dẫn đường trở về Quý phủ của ngươi.” Cuối cùng, Vụ Tịch phủi phủi ống tay áo.
“A?” Tất cả mọi người quỳ trên mặt đất đều sửng sốt, trong đó ngu ngơ lâu nhất, chính là Quý Đức.
Vụ Tịch vẻ mặt vân đạm phong khinh, “Bởi vì ta muốn tại ngươi trong phủ, ở mấy ngày.” Khoảng cách với đại hội võ lâm ở Lạc Dương còn dài, chẳng bằng để cho Thiên Hương tạm thời ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày.
“Vụ Tịch, ngươi không sao chứ!” Đại đường Quý phủ, giọng nữ kêu la không có chút tiết chế nào, đồng thời một đôi tay từ trên xuống dưới, tới tới lui lui vuốt thiếu niên.
Cằm rụng. Quý đức vẻ mặt trợn mắt há mồm nhìn Hách Thiên Hương, trực giác nghĩ muốn té xỉu.
Đây cũng là… Đương triều thập tam hoàng tử, hoàng tử Hoàng thượng sủng ái nhất a, một cô gái bình dân, lại dám dùng tay bừa bãi… chạm tới?! Nếu có hình quan ở chỗ này, nữ nhân như vậy, mười phần mười phải bị chém rơi đầu. (tỷ có phải người như ông đâu mà trợn mắt há mồm)
“Ta không sao.” Không đẩy hai tay mang theo một tia lo âu kia ra, Vụ Tịch thản nhiên nói. Mặc dù hắn không thích người khác tùy ý đυ.ng chạm, nhưng đối với nàng… lại là một ngoại lệ. (đấy, nghe Tịch ca giải thích chưa?)
“Bọn họ thật sự thả chúng ta?” Hách Thiên Hương vẫn hoài nghi. Đột nhiên bị bắt, lại đột nhiên được thả, trước sau chênh lệch quá lớn, khiến cho nàng thiếu chút nữa hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không.
“Đúng a.” Hắn cười nhạt, “Ta đã hướng Quý Huyện lệnh giải thích hết thảy, chỉ là một cái hiểu lầm thôi, có phải hay không, Quý Huyện lệnh.” Vừa nói, hắn vừa nhướng lông mày dương dương tự đắc, nhìn Quý Đức.
“A, vâng a! Đây hết thảy chỉ là một hiểu lầm mà thôi.” Quý Đức gật đầu như gà con mổ thóc, “Vụ… Vụ công tử cùng Hách cô nương nếu đã tới An Dương, không bằng ở lại trong quý phủ ở tạm mấy ngày, cũng tốt để cho bổn quan thể hiện tư thế chủ nhà.” Bất quá cái tên Hách Thiên Hương này… Thật rất quen thuộc a!
“Nhưng là…” Hách Thiên Hương còn do dự. Trực giác nói cho nàng biết, sự tình có gì đó không thích hợp.
“Thiên Hương!” Ngay lúc Hách Thiên Hương đang cúi đầu tự suy nghĩ, một đạo thanh âm hơi run run ở trong phòng khách vang lên.
Hách Thiên Phong cơ hồ không thể tin được nhìn người trước mắt. Vốn chỉ là trong lúc vô tình đi qua phòng khách, lại không nghĩ rằng nhìn thấy tiểu đường muội Hách gia hao hết tâm tư muốn tìm hơn hai tháng qua.
“Phong… Ca?!” Hách Thiên Hương ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy người hướng nàng xông thẳng đến, trực giác kêu lên.
“Ngươi đến tột cùng chạy đi nơi nào? Ngươi có biết hay không, Hách gia trên dưới vì tìm ngươi, xài hết bao nhiêu khí lực!” Hai tay thật chặt lôi bả vai Hách Thiên Hương, Hách Thiên Phong nhìn tiểu đường muội từ trên xuống dưới, xem có gì khác thường hay không.
“Phong ca, đau… Đau… Đau nữa!” Nàng không nhịn được nhíu mày nói, mới vừa thấy mặt, đã dùng sức nắm nàng như vậy.
“Ngươi có biết hay không ta đã lo lắng nhiều rất a!” Hách Thiên Phong tức giận nhìn đối phương nói, “Nếu như không phải lần này đúng dịp thấy ngươi, còn không biết phải tìm ngươi tới khi nào.”
“Ta… Ta…” Nàng cúi đầu, không dám đối mặt với cặp mắt nồng đậm ân cần kia. Nàng tự tiện trốn đi, khiến cho quá nhiều người cưng chiều nàng lo âu cùng kinh hãi.
“Hách hiền chất, vị Hách cô nương này là của ngươi…” Một bên, Quý Đức không nhịn được hỏi.
“Thế bá chê cười.” Hách Thiên Phong buông Hách Thiên Hương ra, xoay người hướng về phía Quý Đức nói, “Đây là tiểu đường muội Hách Thiên Hương của tại hạ, bởi vì trước đó vài ngày đột nhiên rời nhà trốn đi, cho nên tại hạ nhất thời gặp nàng, không nhịn được đã quên quy củ.”
“Nguyên lai là đường muội của hiền chất a.” Quý đức lại một phen toát mồ hôi lạnh, ngày hôm nay, mồ hôi lạnh của hắn đặc biệt nhiều. Trời ạ, quan hệ này làm sao càng ngày càng phức tạp rồi?
Mà để cho hắn lo lắng chính là, Hách Thiên Hương này cùng thập tam hoàng tử đến tột cùng là quan hệ gì a!
“Đường muội sao?” Cúi đầu cười, nhập vào trong đoạn đối thoại. Vụ Tịch nhìn chằm chằm Hách Thiên Hương, gõ gõ ngón tay nói: “Thì ra Phong ca trong miệng của ngươi, là đường ca của ngươi a.”
“Ai!” Hách Thiên Hương cả kinh, chợt có loại cmar giác nói dối bị vạch trần. Nàng còn nhớ rõ lúc ấy nàng bịa đặt thân thế dấu diếm lừa gạt hắn.
“Thiên Hương, hắn là ai vậy?” Hách Thiên Phong cuối cùng cũng chú ý tới Vụ Tịch đứng một bên, mở miệng hỏi.
“Hắn là Vụ Tịch, ta cùng hắn ở trên đường quen biết.”
“Nguyên lai là Vụ công tử a.” Hách Thiên Phong bước tới một bước, chắn giữa Hách Thiên Hương cùng Vụ Tịch, “Lúc trước đường muội này của ta, làm phiền ngươi chiếu cố.”
Không để ý tới Hách Thiên Phong, ánh mắt Vụ Tịch mắt chỉ thẳng tắp nhìn chằm chằm cái đầu lấp ló phía sau, “Ngươi lừa ta.” Vẻ mạt của hắn, nhìn qua có chút sâu không lường được.
“Ta… Ta đó là…” Ngón tay nắm vạt áo, nàng ngữ khí run sợ. Lúc ấy lừa gạt hắn, chỉ là bởi vì nàng không muốn để cho người ta biết nàng có giá trị một ngàn lượng hoàng kim mà thôi. Mà bây giờ…
Hoảng hốt! Nghe cái thanh âm gần như bình tĩnh kia, nàng thế nhưng lại cảm thấy có chút hoảng hốt.
Tim bất khả tư nghị gia tốc mà đập, giống như người đắc tội đang đợi thẩm lí và phán quyết.
Khóe miệng của hắn có ý cười thật sâu, nhưng trong đôi mắt nhìn nàng chằm chằm, cũng chỉ có tự cân nhắc. (lại định giở trò gì nữa đây)
Một lúc lâu sau, Vụ Tịch mấp máy môi, “Gạt ta, chỉ có thể có một lần, sau này ngươi —— không được gạt ta nữa.” Nếu là người khác, ngay cả cơ hội lần này cũng sẽ không có!
Bởi vì nàng… cùng người khác phải không giống!
“Ta, ta sẽ không!” Hách Thiên Hương vội vàng lắc đầu. Tốc độ cực nhanh, ngay cả chính nàng cũng kinh ngạc. Gặp quỷ! Nàng làm sao phải kinh hoảng như vậy a! (Dấu hiệu của chứng nghe lời lão công trong tương lai) Cho dù nàng từng lừa gạt Vụ Tịch thì thế nào. Đối với nàng mà nói, hắn chỉ là một người ngẫu nhiên cùng nàng đồng hành mà thôi a!
Hắn hài lòng gật gật đầu, “Nếu ngươi lừa …” Âm còn lại, hắn không nói hết.
Nếu lừa, như vậy hắn sẽ vạn kiếp bất phục, lôi kéo nàng cùng nhau vạn kiếp bất phục! (muôn đời không trở lại, muôn đời không quay đầu. Thế thì tốt quá còn gì. Hắc hắc)
Không thể tin tưởng bất luận kẻ nào, nhưng hắn lại muốn tin tưởng cam đoan của nàng.
Thiên Hương, Hách Thiên Hương… Đối mặt với nàng, hắn thế nhưng lại thật giống như mẫu phi.
Cả phòng khách, trong lúc vô tình trầm mặc lại.
Hách Thiên Phong ngó chừng Vụ Tịch, trên mặt hiện lên vẻ như có điều suy nghĩ.
Mà bên ngoài phòng, thì thân ảnh xinh đẹp đứng xa xa. Đôi mắt dịu dàng như nước, nhìn Hách Thiên Hương, đây là… cô gái Hách đại ca coi trọng nhất sao?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tự cân nhắc, lại tự cân nhắc.
Ta đến tột cùng là muốn cái gì?
Thứ ngươi mang đến là cái gì?
Muốn ôn nhu của ngươ, muốn thân thể của ngươi, tâm của ngươi, càng muốn làm cho đôi mắt của ngươi chỉ chiếu rọi thân ảnh một mình ta.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~